Truyện Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 649




Chương 649

Mấy người ở Sở Di sản và Văn hóa cũng đau đầu không kém.

Bọn họ hai ngày trước còn được nhà họ Lục ký cho mấy tờ chi phiếu, số tiền đó đủ để mua đứt mười cái tượng phật này.

Nhưng mà lệnh đã hạ xuống, buộc họ phải thu hồi cổ phật, đặt lại trong bảo tàng Kyoto, cũng không thể nào không tuân lệnh.

“Bà Lục à, tôi có thể để nhà họ Lục tiếp tục giữ lại tượng phật này, nhưng mà cấp trên không đồng ý, thôi thì chúng ta tính như thế này, bà chỉ cần xin phép cấp trên, chuyện này tôi mắt nhắm mắt mở cho qua, thế nào?”

Bà Lục có chút do dự, hiện tại ai ai cũng biết chuyện cổ phật được đặt trong nhà họ Lục, nếu như dùng sức mạnh của mình để cố giữ nó lại Lục gia, chỉ sợ rằng dư luận sẽ bất bình.

Bầu không khí trong phòng đang dần trở nên bế tắc, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, một giây sau, Dương Tâm từ tầng hai bước xuống.

“Dù gì cũng chỉ là một bức tượng phật thôi mà, coi như là sự cống hiến của tôi đối với đất nước, lẽ nào đến cả vật ngoài thân này cũng không thể giữ lại sao? Các ngài đi hỏi mà xem, bức ngọc phật này ở trong nhà họ Lục, làm gì có chuyện để cho người khác mang đi dễ dàng vậy.”

Người ở Sở Di sản và Văn hóa cũng muốn rời đi, nhưng mệnh lệnh ở trên đầu không thể nào không thực hiện, làm việc mà không xong, thì cái chén cơm này xem ra giữ không được nữa rồi.

“Vậy thôi thì, cô Dương, bảo tàng của thành phố Hải Thành này còn biết bao nhiêu là bảo vật quý gì, chi bằng cô đi xem thử, cứ tùy ý mà chọn cái mình thích, còn cổ phật này, hãy để chúng tôi nộp cho nhà nước đi.”

Dương Tâm đến ngồi bên bà Lục, cười nói: “Bức tượng phật đó chính là quà tôi tặng cho mẹ chồng tương lai của tôi, nếu mà để cho các người mang đi dễ dàng như vậy, mẹ chồng của tôi làm sao vui được, không cho tôi kết hôn với Lục Gia Bách thì phải làm sao? Các người sẽ tới làm mẹ chồng của tôi à?”

Chuyện này…

Những người ở Sở Di sản và Văn hóa đều không còn lời nào để nói, những lời này cũng chỉ cô ta mới dám nói ra.

“Cô Dương à, cô đừng có nói như vậy chứ, chúng tôi dù gì cũng chỉ làm đám tuân theo mệnh lệnh cấp trên, tôi không biết cô và Sở Tư Hành giao hảo ra sao nhưng mà chuyện này chúng tôi ngoài tuân thủ ra không làm gì khác được, về sau gặp nhau cũng sẽ cảm thấy khó xử, hôm nay đáng lẽ phái người đến là để bắt cô, tôi khuyên cô nên giao cổ phật ra là được.”

Bà Lục thấy bộ dạng cứng rắn của bọn họ mà không khỏi nhắc Dương Tâm: “Chi bằng bỏ qua đi cháu, cổ phật này với nhà họ Lục chúng ta cũng không đáng gì, cứ để bọn họ làm nhiệm vụ đi.”

Dương Tâm nhếch môi, chuẩn bị mở lời thì bên ngoài truyền đến thông báo.

“Mợ chủ, nhà họ Phó ở Đế Đô lâu rồi không ghé, có chuyện gấp muốn gặp bà đây này.”

Bà Lục ngây ra một lúc mới phản ứng.

Dương Tâm nhíu mày, buột miệng nói: “Đừng để cho anh ta vào, cứ nói là…”

Chưa đợi cô nói hết câu, đã thấy bóng đen bước đến, Phó Đức Chính đã vào rồi.

“Còn nói là mắc bệnh nặng, không tiện gặp ai? Dương Tâm, đây là đạo đãi khách hay sao?”

Dương Tâm có chút sợ, người này đến cũng thật nhanh, Sở Tư Hành và Sở Di sản và Văn hóa đến không bao lâu, hắn ta đã tất tả đến chung vui rồi.

Cô còn hoài nghi liệu anh ta có theo dõi cô suốt cả ngày không nữa.

Chắc không phải vậy đâu, thành phố Hải Thành này chính là địa bàn của Lục Gia Bách, làm sao có thể dung túng cho người này theo dõi cô.

“Anh đến nhà họ Lục làm gì?”

Phó Đức Chính nhướng mày cười.

“Hiện tại cổ phật đã truyền ra thế giới bên ngoài, tôi đương nhiên là tới đây xem cổ vật đẹp đẽ được truyền lại mấy ngàn năm rồi.”

Cục trưởng Cục Di sản Văn hóa mắt sáng lên.

Ông ta vốn dĩ không chắc chắn sẽ lấy được Cổ Phật, nhưng bây giờ Phó Đức Chính bước vào, xác suất lấy được Cổ Phật đã được tăng lên rất nhiều.

“Cậu Phó, bên trên đã hạ lệnh cho tôi gửi Cổ Phật đến bảo tàng Đế Đô. Cậu và cô Dương là người quen cũ. Cậu có thể thuyết phục để cô ấy từ bỏ Cổ Phật này được không?”

“Không được.” Phó Đức Chính trả lời đơn giản: “Đây là tượng Cổ Phật mà tôi đã tặng cho cô ấy, bây giờ mà lấy lại thì nó lại thành ra chuyện không hay, không phải sao? Ở trên ông không cần quản, tôi sẽ giải quyết, về sau đừng quấy rầy Dương Tâm nữa, hiểu không?”

Người phụ trách Cục Di sản Văn hóa lộ rõ vẻ mặt ngạc nhiên, bảo vật quốc gia quan trọng như vậy cậu Phó này nói muốn tặng là tặng được sao? Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì không phải sẽ khiến người khác nghĩ anh ta và Dương Tâm có mối quan hệ mập mờ sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.