Truyện Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 644




Chương 644

Mẹ Lạc ngẩng đầu kinh ngạc nhìn con gái đang đứng trên bậc thềm, trong mắt ngân ngấn những giọt lệ trong vắt.

“Ôi Lạc Hà của mẹ, con gái của mẹ.”

Lạc Hà không còn kìm nén được cảm xúc cuồn cuộn bên trong, loạng choạng bước xuống bậc thang, ngã ngay dưới chân mẹ Lạc, vươn tay ôm lấy đùi mẹ.

“Mẹ, mẹ vẫn còn sống, mẹ thực sự còn sống, tốt quá rồi, thật sự quá tốt rồi, sau bao nhiêu gian khổ, cuối cùng ông trời cũng đã nhân từ với con một lần.”

Mẹ Lạc run run vuốt ve khuôn mặt của con gái, ánh mắt rơi xuống bờ vai trái nhìn ống tay áo trống rỗng, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.

Con gái bà, vốn là cô gái kiêu hãnh, là hậu duệ đầy hứa hẹn nhất của Hắc Long, nhưng giờ đây…

Số phận đã cho cô ấy bao nhiêu nỗi đau? Cuộc đời đã tra tấn cô ấy thành ra thế này.

“Lạc Hà, con à, mấy năm qua con đã trải qua những gì?”

Lạc Hà lau qua nước mắt, cánh tay ôm lấy mẹ Lạc, bước về phía bậc thang.

“Không sao, mẹ rất ổn, mấy năm nay sống rất bình yên, không có giết người đẫm máu, không có mưa bom bão đạn, cuộc sống bình thản khiến mẹ dần quên đi những tháng ngày sống như con rối cứng nhắc.”

Mẹ Lạc còn muốn dò hỏi, Lạc Hồ ở một bên nháy mắt với bà, ngầm ý bảo bà đừng chất vấn nữa.

“Haiz.” Mẹ Lạc thở dài một hơi: “Mấy năm nay sức khỏe của mẹ không tốt, nếu không mẹ đã đích thân đi tìm con rồi, anh trai con tìm con năm, sáu năm nay nhưng không có tin tức gì, mẹ còn tưởng con đã…”

Nói đến đây, bà sụt sịt vài cái: “Mẹ độc mồm độc miệng quá, nói bậy gì không biết? Giờ con bình yên vô sự đứng trước mặt mẹ, thế là tốt lắm rồi.”

Lạc Hà cười nhạt, nụ cười rạng rỡ xua tan vẻ u tối trên khuôn mặt. Sau khi gặp mẹ, cả người cô ấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, không còn khúc mắc nữa.

“Mẹ, mẹ còn sống mới là điều tốt hơn hết, phải rồi, anh trai có con rồi, chuyện này mẹ biết chứ?”

Khuôn mặt mẹ Lạc lộ ra vẻ kinh ngạc, phản ứng tiếp theo là nhìn về phía con trai đang ngồi cạnh: “Điều em gái con nói… là thật sao?”

Lạc Hồ cười, thong thả nói: “Hai mẹ con họ đi thăm bạn rồi, buổi trưa mới trở về, mẹ kiên nhẫn đợi một chút.”

Trong lòng mẹ Lạc rất vui mừng, có lẽ là tâm trạng quá kích động, bỗng chốc ảnh hưởng đến vết thương cũ, bà bắt đầu ho khan dữ dội.

“Mẹ, mẹ không sao chứ.”

“Không, khụ khụ, không sao, mẹ rất mừng, rất mừng.”

Lạc Hà thở phào một hơi, ánh mắt bỗng trở nên ảm đạm.

Hữu Hữu còn sống thì giờ cũng năm tuổi rồi, nếu mẹ biết mình đã lên chức bà ngoại, chắc chắn sẽ càng vui hơn.

Nghĩ đến đứa con trai chết thảm, sắc mặt Lạc Hà dần trở nên lạnh lùng.

Ánh mắt Lạc Hồ nhìn về phía Lạc Hà. Thấy cô có gì đó không đúng lắm, anh ta nhanh chóng đoán được mấy phần, vội vàng chuyển chủ đề nói: “Mẹ con hai người đã mấy năm không gặp, chắc có nhiều điều muốn nói lắm nhỉ, chúng ta vào sô pha ngồi rồi trò chuyện tiếp.”

Lạc Hà ổn định lại cảm xúc, đè nén nỗi xót xa đang cuồn cuộn trong lòng, khuôn mặt lại nở nụ cười lần nữa.

Lúc này, quản gia vội vàng đi từ ngoài vào, vừa đi vừa nói: “Ông chủ Lạc, ông chủ Nam đến rồi, nói có chuyện gấp cần thương lượng với ngài.”

Lạc Hồ nhướn mày, im lặng mấy giây rồi trầm giọng nói: “Bảo cậu ta đến chi nhánh Ám Long, đợi chút tôi sẽ qua.”

“Nghe nói bác gái Lạc cũng đến Hải Thành, cháu đặc biệt đến chào hỏi một chút, Lạc Hồ, cậu không được để khách ở ngoài cửa như vậy chứ.”

Nam Kiên đi xuyên qua tầng phòng thủ của vệ sĩ, bước nhanh tới.

Sắc mặt Lạc Hồ trầm xuống, quát khẽ: “Nam Kiên, đây là khu nhà riêng của tôi, có chuyện gì chúng ta có thể thương lượng ở chi nhánh Ám Long, xông vào nhà riêng của tôi là đang khiêu khích uy quyền của tôi sao?”

Nam Kiên bước đến dưới cầu thang, ngẩng đầu nhìn mẹ Lạc và Lạc Hà ở phía trên.

“Bác gái, mấy năm không gặp, sức khỏe bác vẫn ổn chứ ạ?”

Nụ cười trên mặt mẹ Lạc dần tan biến.

Tuy bà không biết mấy năm nay con gái mình phải trải qua chuyện gì nhưng chuyện bi thảm vào sáu năm trước thì chính bà đã trải qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.