Truyện Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 632




Chương 632

“Cô Dương, không dám vứt ngọc vào sao? Nếu như cô không dám thì hãy nhận thua đi, thừa nhận thỏi ngọc đó là đồ giả, tôi sẽ bỏ qua cho cô một lần.”

Vốn dĩ tinh thần Dương Mỹ đang không được ổn định, khi bị cô kích động như thế thì cô ta liền nổi nóng.

“Vứt thì vứt, tôi không tin vào những lời nói quỷ quái của cô đâu, dưới nhiệt độ hơn một ngàn độ C thì thứ gì cũng sẽ biến thành tro thôi. Cô chuẩn bị sẵn sàng ngồi tù mục xương đi là vừa.”

Cô ta nói xong thì cắn răng lấy thỏi ngọc mà mình đã giám định trước đó ra, giơ tay lên và vứt vào trong lò nung.

Tiếp theo đó thì im lặng chờ đợi kết quả thôi.

Dương Tâm khẽ nghiêng đầu, dùng ánh mắt ra dấu cho Hạ Mộc Nhiên đang ở trong đám đông.

Cô nhóc hiểu ý, làm động tác tay “OK” với cô.

Bọn họ còn chuẩn bị cho Dương Mỹ một phần quà lớn nữa cơ.

Ba phút sau, lò nung từ từ dừng hoạt động.

Mấy người đang đứng trên bục chen nhau vây đến chiếc lò nung mà Dương Mỹ đã vứt thỏi ngọc huyết đó vào, lúc họ chồm đầu lên xem thì mặt mày ai nấy cũng trở nên nặng nề.

“Sao rồi, sao rồi hả? Thỏi ngọc mà chuyên gia Trì Mộ giám định có tan chảy không?”

“Ai đó ở bên trên nói cho chúng tôi biết tình hình với nào.”

“Đúng thế, nếu còn không nói nữa thì chúng tôi sẽ xông lên đấy.”

Người phụ trách của viện bảo tàng lấy giọng rồi nói: “Thỏi ngọc mà cô Dương Mỹ giám định đã tan thành hồ rồi.”

“…”

“…”

Dương Mỹ bủn rủn tay chân, suýt chút nữa là ngã xuống đất.

Chuyên gia đứng bên cạnh đưa tay ra đỡ lấy cô ta rồi nhỏ tiếng nói: “Đừng nôn nóng, tôi không tin thỏi ngọc mà Dương Tâm mang đến sẽ không bị hư hại gì, theo tôi thấy thì chắc đến cả hồ cũng không còn đâu.”

“…”

Mọi người lại đi về phía chiếc lò nung mà Dương Tâm đã vứt thỏi ngọc của cô vào, sau thì họ chồm đầu lên xem thì mặt mày ai nấy cũng lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt họ đầy vẻ không thể nào tin nỗi.

“Chuyện này, chuyện này, chuyện này là thế nào? Là thế nào vậy hả?”

“Đúng, đúng thế, chuyện này là thế nào vậy? Sao, sao nó không bị tan chảy thế?”

“Không bị tan chảy thì thôi đi, trông có vẻ còn sáng bóng và nhẵn nhụi hơn nữa, trong suốt luôn rồi.”

“Thứ đó, thứ đó là thứ quỷ quái gì vậy hả?”

Mấy người trên bục không ngừng lời qua tiếng lại, những người bên dưới thì đưa mắt nhìn nhau, mặt mày ai nấy cũng đầy vẻ kinh ngạc.

Không, không tan chảy sao?

Thế, thế là thế nào?

Dương Mỹ liên tục lùi về sau mấy bước, cuối cùng đụng phải lan can bao xung quanh.

Không ngờ thỏi ngọc của cô lại không bị tan chảy, điều đó có nghĩa là gì?

Có nghĩa là chất liệu làm nên thỏi ngọc đó không phải chất liệu mà công nghệ hiện đại hóa có thể tôi luyện ra được.

Nó có hình dạng và đường nét giống như ngọc tỷ, lại còn không bị tan chảy bởi kỹ thuật cao hiện đại, nếu không là hàng thật thì còn là gì được nữa?

“Không, đó không phải là sự thật, không phải, không phải đâu.”

Dương Tâm chẳng buồn để tâm đến cô ta, cô đưa tay ra định thò tay vào lò nung để lấy thỏi ngọc ra ngoài.

Phó Đức Chính thấy thế thì sợ đến mức mồ hôi lạnh không ngừng toát ra, anh ta vội vã đưa tay ra giữ lấy cánh tay của cô, ngăn không cho cô làm như thế.

“Không muốn sống nữa sao hả? Muốn chết à? Nhiệt độ bên trong vẫn chưa giảm hẳn mà cô lại cho tay vào lấy ngọc thế à? Cánh tay này của cô sẽ cháy thành tro bụi luôn đấy.”

“Phải đó cô Dương, đây không phải là chuyện đùa đâu, nhiệt độ trên một ngàn độ C đấy, da thịt mà đưa vào đó thì sẽ cháy thành tro bụi ngay.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.