Truyện Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 409-418




Chương 409

“Đây, đây hình như là con gái của nhà họ Phó – Phó Linh Ngọc.”

Cái gì?

Hiện trường lúc đó lập tức nổ tung.

Chính thất không thề chịu được, kết cục tự mình xâu xé tiểu tam sao?

Trời!

Màn kịch này càng ngày càng bùng nỗ.

Giây tiếp theo, Phó Linh Ngọc bị vô số phóng viên vây quanh.

Bà Phó thầm kêu lên một tiếng không tốt.

Nhưng thân phận của bà bày ra ở đằng kia, cũng không thể thật sự không quan tâm mà xông lên đi kéo con gái của mình về được.

“Hai người các cậu, nhanh chóng đi đưa cô hai lại đây.”

Hai người vệ sĩ đứng hai bên trái phải đồng thanh vâng, sau đó liền đi qua chỗ bệ đó.

Phóng viên hỏi: “Cô Phó, xin hỏi những lời cô Lê nói có phải là sự thật không? Vị hôn phu của cô – cậu chủ Triệu ở bên ngoài nuôi đứa con hoang sao?”

Phó Linh Ngọc bị tức điên đầu, nói chuyện cũng bắt đầu nói năng lộn xộn hơn: “Đúng vậy, đứa nhỏ kia chính là con hoang của anh ấy, nó cả đời này đều chỉ có thể là đứa con hoang, bởi vì tôi tuyệt không sẽ để Triệu An đem nó về nhà họ Triệu nhận tổ quy tông.”

Phóng viên lại hỏi: “Cô Phó, cậu chủ Triệu đã có con, cô chẳng lẽ còn muốn kiên trì phải gả vào nhà họ Triệu sao?”

*V¡ sao lại không được gả vào đó?” Phó Linh Ngọc tàn nhẫn trừng mắt Lê Vãn Trinh đang đứng trên bục, cắn răng nói: “Là cô ta làm kẻ thứ ba, phá hủy hôn sự của tôi và Triệu An, người phải rời khỏi đây là kẻ thứ ba này, mà không phải chính thất tôi.”

Lê Vãn Trinh nhìn sắc mặt cô ta hùng hỗ doạ người, tự nhiên tràn đầy tự tin.

Mỗi câu nói của người phụ nữ này đều có “kẻ thứ ba”: “chính thất” hoặc là “con hoang”, thật là đủ rồi.

Cô không thể nhịn được nữa.

“Phó Linh Ngọc, cô dựa vào cái gì mà nói tôi là kẻ thứ ba?”

Phó Linh Ngọc sửng sốt, giây tiếp theo, trong con ngươi của cô ta ngập tràn lửa giận.

“Mọi người xem xem, nhìn xem người phụ nữ này, cô ta lại còn có mặt mũi chất vấn tôi vì sao lại gọi cô ta là tiểu tam, chẳng lẽ tôi không nên xưng hô như vậy sao?”

Ạc…

Lê Vãn Trinh lạnh lùng cười, Tâm Tâm nói đúng, người này ngang ngược vô lý, chỉ có thể dùng những thủ đoạn mạnh đề áp chế cô ta.

Mình cứng, cô ta liền sẽ mềm mỏng lại.

“Nếu cô Phó vẫn luôn nhắn mạnh thân phận kẻ thứ ba và chính thất, vậy đề tôi nói rõ ràng hết cho mọi người nghe.”

Nói xong, cô dùng ánh mắt ra hiệu cho một nhân viên bên cạnh.

Giây tiếp theo, tắm màn hình lớn trên bục sáng lên.

Nhân viên ở trước mặt mọi người mở hệ thống đăng kí kết hôn của cục dân chính lên trên màn hình, nhập tên của Triệu An và Lê Vãn Trinh vào.

Giây tiếp theo, trên màn hình xuất hiện hai tắm giấy hôn nhân.

“Trời, Triệu An và Lê Vãn Trinh là vợ chồng hợp pháp.”

“Con mẹ nó, chuyện này quá kinh ngạc, cô chủ của nhà họ Phó thế mà lại là kẻ thứ ba.”

“Wow, màn kịch này đúng là khiến người khác cảm thấy kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi mà.”

“Hiện tại thì tốt rồi, kẻ thứ ba biến thành chính thắt, chính thất lại trở thành kẻ thứ ba.”

“Phụt… Thật là hài hước.”

Thật sự rất hài hước.

Có đánh chết bọn họ cũng sẽ không nghĩ đến tình thế sẽ phát triển theo phương hướng này mà.

“Mọi người đều đã nhìn thấy, tôi cùng với Triệu An là vợ chồng hợp pháp, con mà chúng tôi sinh ra là danh chính ngôn thuận, cho nên xin mọi người đừng mắng chửi ác quá, đừng động một chút thì gọi con tôi là con hoang.”

Mặt mày của Phó Linh Ngọc tái cả đi, khuôn mặt xinh xắn của cô ta méo mó cả đi.

Lúc này, hai tên vệ sĩ qua đây, trong đó một người tiến đến nói vào bên tai cô ta nói: “Cô hai, bà chủ bảo chúng tôi sang đây đưa cô về.”

Phó Linh Ngọc bị mắt mặt, cũng không muốn tiếp tục ở lại đây.

Nhưng bây giờ không phải cô ta không muốn ở đây thì không cần ở, phóng viên chen chúc nhau, chặn hết tất cả đường đi lại.

Chương 410

Sau đó, đặt ra từng câu hỏi sắc bén cho cô ta trả lời.

Bây giờ Phó Linh Ngọc cô ta thấy ánh mắt ai cũng như đang cười nhạo cô ta, sao chịu được sự đả kích này, khí huyết quay cuồng, trực tiếp ngất đi.

Biệt thự tư nhân.

Dương Tâm nhìn Lê Vãn Trinh trên màn hình tràn đầy tự tin, khóe môi gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.

Đây mới là Lê Vãn Trinh mà cô quen biết, Phó Linh Ngọc muốn cùng cô ấy đấu, đẳng cấp còn không đủ.

Phụ nữ mà, cuối cùng khi làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ.

Nếu không phải Tiểu Tân ép cô ấy, cô ấy cũng sẽ không làm được đến bước này.

“Haiz, kế tiếp sợ là phải đối phó với cơn giận dữ ngắt trời của nhà họ Phó, không biết Lê thị và Triệu thị có ngăn cản lại được hay không.”

Nói xong, cô nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh một cái, lại nói: “Em vẫn là hẹn Phó Đức Chính ra để nói chuyện một chút, đề…”

Cô còn chưa nói xong, người đàn ông bên cạnh đột nhiên xoay người, trực tiếp đè cô ở trên sô pha.

“Ở trước mặt anh nhắc đến tên kia, em cho là anh đã chết sao?”

Dương Tâm nén cười: “Vậy nên làm sao bây giờ? Em không thể trơ mắt nhìn nhà họ Lê bị bắt nạt mà.”

Lục Gia Bách duỗi tay cởi quần áo của cô: “Lấy lòng anh đi, nếu làm anh vừa lòng, anh sẽ đồng ý giúp em.

Dương Tâm không chỉ bật cười, duỗi tay ôm lấy cổ anh: “Đi vào trong phòng.”

Lục Gia Bách ngược lại bất động, nhìn khuôn mặt tinh tế của cô, đầu ngón tay thon dài xẹt qua khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của cô, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự quyết định từ bỏ tình thân sao?”

Dương Tâm ôm chặt cổ anh, nhướng mày nói: “Em đã có người nhà mới, là ba đứa con, là…người nhà của anh.”

Lục Gia Bách cười, bế ngang cô lên, đi về phía của cầu thang.

Cơ sở y tế.

Bên trong thư phòng.

Bà Triệu ném cả xấp báo trên bàn làm việc của con trai, cả giận nói: “Là ai con tiện nhân nhà họ Lê đó có can đảm lớn như vậy, để cô ta thừa nhận tên nghiệp chướng là con cháu nhà họ Triệu.”

“Tiện nhân”

“Nghiệp chướng”

Sau khi nghe thấy những chữ này, trên khuôn mặt Triệu An hiện lên một tia lạnh lẽo.

“Đó là con dâu và cháu trai của mẹ, xin mẹ hãy tôn trọng mẹ con họ.”

Rầm một tiếng.

Bà Triệu đập một cái lên bàn làm việc.

“Không có khả năng đó, Triệu An, mẹ nói cho con biết, mẹ sẽ không thừa nhận tên nghiệp chướng đó là con của con, càng sẽ không thừa nhận con tiện nhân kia là vợ của con.”

Triệu An không muốn nói nhiều lắm, chỉ nói một câu: “Mẹ có thể đi được rồi.”

Bà Triệu giận không thể chịu nỗi, di chuyển ánh mắt, thấy Tiểu Tân đứng ở cửa, lập tức đi sang đó.

Bà ta nhanh chóng xông lên, bóp chặt cỗ của cậu bé, trong mắt tràn ngập sát ý.

Nhà mẹ đẻ của bà còn phải dựa vào thế lực của Phó thị để có chỗ đứng vững chắc trên chốn quan trường, bà tuyệt không cho phép Lê Vấn Trinh mang theo đứa con phá hư chuyện liên hôn giữa hai nhà Triệu Phó.

Lê Vãn Trinh đi lên cầu thang, nhìn thấy Bà Triệu bóp cổ một con của mình.

Sự sợ hãi bao trùm cả con người cô ấy, cô ấy không hề nghĩ ngợi gì mà trực tiếp xông lên.

“Buông tay ra, Tiểu Tân không chịu nỗi sự hành hạ này của bà, bà nhanh buông tay ra cho tôi.”

Bà Triệu tức giận, buông tay ra đột nhiên đẩy Lê Vãn Trinh một cái.

Lê Vãn Trinh mới từ chỗ cuộc họp báo với các phóng viên trở về, trên chân còn đang đi giày cao gót, bị bà ta đẩy như vậy, trọng tâm đứng không vững, liền ngã về đằng sau.

Triệu An đầu tiên là chạy tới, vội vàng duỗi tay ra kéo lấy cô ấy, kết quả chỉ bắt được một góc áo của cô ấy, trơ mắt nhìn cô ấy ngã xuống nền đất phía sau.

Giây tiếp theo, bộ váy màu trắng váy của cô ấy bắt đầu nhuộm đỏ cả máu, một lát sau đã chảy ra một vũng máu, nhìn thấy rất là ghê người.

Đồng tử của Triệu An hung hăng co rút lại vài cái, giơ cánh tay lên chuẩn bị đánh Bà Triệu, cuối cùng vẫn là khó khăn mà kìm nén lại sự xúc động, bế Lê Vãn Trinh lên nhanh chóng chạy đi về phía phòng cấp cứu.

“Tiểu Tân, nhanh chóng gọi điện thoại cho Dương Tâm, để cô ấy đến đây một chuyến.”

Cậu bé giận dữ trừng mắt nhìn Bà Triệu, trong ánh mắt nổi lên ngọn lửa như muốn thiêu đốt mọi thứ, cậu bé bám vào bà ta cắn cánh tay bà ta, ở cắn mắt một miếng thịt ở trên cổ tay của bà ta.

Chương 411

SẠP Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Ông Triệu vội vàng chạy tới, thấy vợ ôm lấy cánh tay đầm đìa máu tươi mà kêu rên.

Lại nhìn lấy bên cạnh có đứa cháu đứng ở đấy, thấy cậu bé còn nhỏ tuổi mà trong mắt của cậu bé có hiện lên hận ý, trái tim đột nhiên trầm xuống.

“Tiểu…”

Không đợi ông ấy mở miệng, Tiểu Tân nhanh như chớp chạy đi.

Vừa chạy vừa cho tay vào túi lấy điện thoại ra.

Lục Gia Bách nên cảm thấy may mắn khi cậu bé kịp thời gọi điện thoại.

Nếu sớm mười phút, anh sẽ buồn bực đến chết mắt.

*Đi nhanh lên, Tiểu Tân vừa rồi gọi điện thoại cho em, nói Trinh Trinh bị Bà Triệu đẩy ngã chảy rất nhiều máu, IVF (thụ tinh ống nghiệm) mới đưa vào người cô ấy mà giờ lại bị thương nặng như vậy, em lo rằng.

Lục Gia Bách đã nhanh chóng lấy quần áo của hai người tới.

“Đừng nói gì nữa cả, nhanh chóng mặc quần áo vào, anh đưa em đến cơ sở y tế.”

Đứa bé trong bụng Lê Vãn Trinh không thể nào giữ được.

Không những đứa con không giữ được, ngay cả tử cung của cô ấy đã bị thương nặng đến lần thứ hai, Dương Tâm đề nghị cắt bỏ tử cung.

Lê Vãn Trinh từ trong hôn mê từ từ tỉnh lại, sau khi nghe xong đề nghị của Dương Tâm, điên cuồng lắc đầu.

“Không, Tâm Tâm, tớ không thể cắt bỏ tử cung, nếu không có tử cung, tớ làm sao có thể có con được nữa? Nếu không thể có con nữa, Tiểu Tân phải làm sao bây giờ? Ai sẽ cứu nó?”

Dương Tâm ngước mắt nhìn Triệu An ở phía giường đuôi , trầm giọng nói: “Cô ấy đã mắt đi lý trí, lời nói của cô ấy không được tính, anh quyết định đi, nếu không cắt bỏ tử cung đi, rất có khả năng sẽ biến thành ung thư, anh phải suy nghĩ thật kỹ.”

Triệu An là một bác sĩ nổi tiếng, anh ta sao có thể không biết hậu quả khi tử cung có những vết thương nặng như thế.

Nhìn sắc mặt tái nhợt đến gần như trong suốt của Lê Vãn Trinh, anh ta đi đến bên mép giường, đến gần nắm lấy tay cô ấy.

Lê Vãn Trinh nóng nảy, gắt gao bóp chặt cánh tay anh ta, khóc ròng nói: “Triệu An, anh sẽ không tàn nhẫn như vậy đúng không? Anh sẽ không trơ mắt nhìn Tiểu Tân ngồi chờ chết đúng không?”

Triệu An duỗi tay vuốt ve khuôn mặt của cô ấy, động tác vừa dây dưa vừa thương tiếc, giọng nói nghẹn ngào nói: “Nhưng anh cũng không thể nhìn em từng bước đi về phía cái chết, Vãn Trinh, sẽ có cách khác, thật sự không được, chúng ta sẽ mời người khác mang thai hộ, anh không thể để em mạo hiểm như vậy.”

“Không…” Thái độ của Lê Vãn Trinh cứng đầu như cũ: “Sức khỏe của em tự mình em biết, cho em thêm thời gian một năm, chờ em mang thai được một đứa con để chữa khỏi bệnh cho Tiểu Tân, lúc đó anh hãy cắt bỏ tử cung của em đi được không? Được không?”

Triệu An mím chặt đôi môi mỏng, vừa mới chuẩn bị mở miệng phản đối.

Dương Tâm đột nhiên lắc lắc đầu với anh ta, sau đó nói với Lê Vãn Trinh: “Được được được, chúng tớ sẽ không cắt bỏ tử cung của cậu, cậu nghỉ ngơi trước đi, chờ sức khỏe hồi phục lại rồi nói sau.”

Bên ngoài phòng cấp cứu.

Ông Lê tựa lưng vào băng ghế với khuôn mặt lạnh lùng.

Lê Vân Thảo tròng mắt đều là nước mắt trừng Bà Triệu, nức nở nói: “Em gái tôi vì cứu Tiểu Tân, đã chạy khắp nơi trên toàn thế giới, cuối cùng thật sự là không còn cách nào khác, cho nên mới dùng đến IVF, các người thì hay rồi, một cú đẩy nhẹ nhàng như vậy, không chỉ giết chết đứa bé trong bụng mẹ, cũng chôn vùi tất cả hy vọng của Tiểu Tân.”

Vốn dĩ sự tức giận của bà Triệu vẫn chưa hết, bây giờ bị một vãn bối trách cứ, tức khắc liền bùng nổ.

“Ai bảo cô ta sinh tên nghiệp chướng kia? Cô ta không đẻ ra, hiện giờ cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

Lê Vân Thảo cực kì tức giận, chuẩn bị tiếp tục phản bác lại hai câu.

Ông Lê duỗi tay ra giữ lại cô ấy, sau đó nhìn về phía Bà Triệu, nhẹ nhàng nói: “Nhà họ Lê tôi chỉ có hai đứa con gái, con gái lớn gả vào vương thất, đứa con gái thứ hai sau này kết hôn, phải tìm một người tới ở rễ, nếu con bà không chịu ở rễ, lúc khác tôi khuyên con tôi cùng cậu ta ly hôn.”

Lời này không thể nói là không tàn nhẫn.

Bà Triệu tức giận đến ngứa cả răng.

Ông già này có ý gì?

Ông ta là đang nói nếu Triệu An đồng ý, con trai nhà họ Triệu của bà phải đi ở rễ nhà họ Lê sao?

Ngay cả nhà họ Phó cũng không có đưa ra loại yêu cầu vô lý này, ông già chết tiện làm sao dám?

“Yên tâm, cho dù con trai tôi cả đời này không kết hôn, cũng sẽ không đến nhà họ Lê ở rể.”

Bà Triệu vừa nói xong liền tự mình vả vào mặt mình.

Chương 412

Bởi vì sau khi Triệu An đi ra câu đầu tiên anh ta nói chính là: “Lê Vãn Trinh là vợ của con, con sẽ không ly dị, trừ khi một trong hai người chúng con chết.”

Bà Triệu tức giận đến mức ngắt ngay tại đó.

Triệu An thờ ơ, nói với ông Triệu: “Chuyện mà mẹ ra tay khiến Trinh Trinh sảy thai con sẽ không truy cứu nữa, còn nữa mong hai người tôn trọng vợ và con trai của con, hai mẹ con bọn họ nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, con cũng không muốn sống nữa, hãy để cho một nhà bốn người chúng con được đoàn tụ đi dưới suối vàng đi.”

Ông Triệu khẽ thở dài một tiếng.

Người vợ này của ông cả đời hiếu thắng, vẫn là không bỏ xuống được anh em bên nhà mẹ đẻ, dù sao cũng phải hy sinh hôn nhân của con trai để lót đường cho nhà mẹ đẻ.

Tuy rằng ông cũng không tán đồng cách làm của bà ấy, nhưng dù sao thì cũng là vợ chồng mấy chục năm rồi, ông không thể bỏ bà ấy.

“Bố sẽ khuyên bà ấy, chuyện Lê Vãn Trinh sảy thai bố cũng cảm thấy cực kì đau lòng, chờ cô ấy đỡ hơn một chút, bố sẽ lại đến đây xin lỗi cô ấy.”

Sau khi nhìn thấy bố Triệu ôm Bà Triệu rời đi, bố Lê không hề khách khí hỏi: “Cậu đã nghĩ đến đường lui chưa? Hiện giờ cậu cùng nhà họ Phó đã không còn mối quan hệ gì, bọn họ có lẽ cũng sẽ không hiến tủy nữa, Tiểu Tân phải làm sao bây giờ?”

Không đợi Triệu An mở miệng, Dương Tâm từ trong phòng đi nói: “Cháu sẽ nghĩ cách để nhà họ Phó hiến tủy, việc này mọi người không cần lo lắng.”

Xem ra cô vẫn là nên đến đi nhờ vả Phó Đức Chính.

Lục Gia Bách dẫn Dương Tâm cùng với ba đứa nhỏ trở về nhà.

Lục Thanh Thanh vội vàng đi đến, ôm chặt lấy cánh tay của Dương Tâm, cười tủm tỉm gọi lớn “chị dâu”.

Dương Tâm duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt của cô ấy, nhướng mày nói: “Chị chưa chuẩn bị quà ra mắt đâu, sợ là em đã gọi một tiếng chị dâu uổng công rồi.”

Lục Thanh Thanh trợn ngược lòng trắng mắt lên: “Chẳng lẽ em còn trông cậy vào một người phụ nữ vô tâm như chị cho em một phong bao lì xì hay sao chứ?”

Dương Tâm không nhịn được bật cười: “Nghe nói em rất hâm mộ thần đua xe Lai Chiến, đúng lúc không lâu nữa sẽ có giải đấu đua xe công thức F1 thế giới, mà sẽ tổ chức ở Hải Thành, chị sẽ nghĩ cách giúp em lấy được một bức ảnh có kí tên.”

“Wow.” Lục Thanh Thanh dậm dậm chân tại chỗ: “Chị dâu chị nói những điều này đều là thật sao? Chị có thể giúp em lầy được một bức ảnh có chữ kí của thần đua xe Lai Chiến sao?”

Dương Tâm nháy nháy mắt: “Sao nào, không tin chị à?”

“Không không.” Lục Thanh Thanh vội vàng xua tay: “Chị giỏi giang như vậy, em không tin chị thì còn ai tin chị nữa, nhưng mà nghe đồn thần đua xe .J chưa bao giờ lộ mặt thật, tính cách còn cực kì cỗ quái, còn chưa có ai lấy được bức ảnh có chữ kí từ trong tay Lai Chiến đâu, chị dâu, chị thật sự có thể lầy được sao?”

Dương Tâm duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt của cô ấy nói: “Chị sẽ cố gắng hết sức.”

“Một tiểu thư khuê các, không ngoan ngoãn ở nhà chờ gả ra ngoài đi, học người ta theo đuổi thần tượng gì chứ?”

Giọng nói của bà Lục từ trên cầu thang truyền đến, trong giọng nói mang theo vài phần trách cứ cùng sự răn dạy.

Lục Thanh Thanh thè lưỡi, đi đến bên tai Dương Tâm nói: “Chị dâu, con người mẹ ấy à, thật ra thì không xấu, trước kia cũng là bị Dương Nhã xúi giục, cho nên mới nhắm vào chị ở khắp mọi nơi, chị đừng để ở trong lòng nhé.

Bà ấy bây giờ đang hối hận đó, nhưng bà ấy cả đời hiếu thắng, sợ là sẽ không xuống nước xin lỗi chị đâu, chị hãy thông cảm cho bà ấy một chút.”

Dương Tâm cười lắc đầu: “Chị không để bụng đâu, nếu thật sự muốn cùng mẹ em so đo, cuối cùng người rơi vào thế khó xử vẫn là anh trai của em, chị không nỡ để anh ấy phải đau đầu vì chuyện này.”

“Chậc chậc chậc.”

Lục Thanh Thanh liên tục tặc lưỡi, chọc chọc vào cánh tay của anh trai: “Em nói này anh cả, anh làm như thế để có thể thu phục được phụ nữ vậy? Một người tính tình hoang dã mạnh mẽ như vậy. Mà có thể bị anh dạy dỗ thành một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn.”

Lục Gia Bách không để ý đến cô ấy, kéo Dương Tâm đi đến giữa phòng khách.

“Các con đã trở lại.” Bà Lục xụ mặt xuống hỏi.

Lục Gia Bách không trả lời, nghiêng đầu nhìn về phía Dương Tâm đang đứng ở một bên.

Dương Tâm cũng không nói chuyện, rũ mắt nhìn ba đứa nhỏ.

Lục Minh ngoan ngoãn gọi lớn “bà nội”.

Dương Tùy Tâm chép chép miệng, cũng ngọt ngào gọi “bà nội”.

Nụ cười trên khuôn mặt của bà Lục ngày càng tươi hơn, có chút chờ mong mà nhìn về phía Dương Tùy X Cậu nhóc bĩu môi, hừ hừ hai tiếng, không gọi “bà nội” giống mọi người, mà là làm câu “Lão Thái Tuế”.

Chương 413

Nụ cười của bà Lục cứng đờ.

Dương Tâm vội vàng kéo con trai ra phía sau, nhướng mày nhìn bà Lục: “Đứa bé này hơi ngang bướng, mẹ đừng chấp nhặt với nó.”

Nói xong, cô từ túi xách móc ra một cái hộp gắm đưa ra trước mặt bà Lục: “Nghe nói mẹ vẫn luôn tìm kiếm kinh phật gốc của đại sư Không Linh của chùa Linh Än, đúng lúc con may mắn có được một quyển, đúng là như được gãi đúng chỗ ngứa, đúng theo tâm nguyện của mẹ.”

Sau khi bà Lục nghe xong, sự căng thẳng trên mặt cũng lộ ra một chút vui mừng: “Đây, đây đúng thật là kinh phật gốc của đại sư Không Linh của chùa Linh Ân?”

Nói xong, bà ấy hình như lại nhận thấy bản thân mình phản ứng quá mức kịch liệt, vội vàng dừng lại.

Thật đúng là một phu nhân với tính cách kỳ quái.

Dương Tâm bắt đắc dĩ thở dài.

Cô biết phu nhân này sở dĩ quyết định nhận cô, là không muốn khiến cho Lục Gia Bách cưới con gái của Lâm Vũ Loan là Thẩm Thanh Vi.

Nhưng nếu để bà ấy biết cô mới là con gái nhà họ Thẩm, không biết bà ấy sẽ suy nghĩ như thế nào?

Có lẽ sẽ tức điên lên mắt.

Haiz!

Vận mệnh có đôi khi thật sự là một điều kì lạ, luôn thích trêu con người.

“Minh Minh, con đem cuốn kinh Phật này vào trong phòng của bà nội đi.”

Nếu phu nhân này yêu cầu một con đường để xuống, vậy cô sẽ cho bà một lồi đi, cô không muốn khiến cho Lục Gia Bách kẹp ở trong tình thế khó xử.

Cậu nhóc cầm lấy hộp gắm trong tay mẹ, tung ta tung tăng chạy đi lên lầu.

Sắc mặt âm u của bà Lục có chuyển biến, tuy rằng trong mắt bà thầy Dương Tâm vẫn là có chút hơi kỳ lạ, nhưng so trước kia đã khá hơn rất nhiều.

Lục Gia Bách rũ mắt nhìn cô một cái, trong ánh mắt của bà chọt lóe một chút cảm động rồi biến mắt.

Người phụ nữ này ấy mà, gạt đi tính tình của bản thân mình, tất cả đều là vỉ anh. Vì không để anh lâm vào cảnh hai người không hòa hợp với nhau.

Lúc này, ông Lục từ bên ngoài đi vào, thấy mấy người đứng ở cầu thang, nhịn không được mở miệng nói: “Đều đứng ở chỗ đó làm cái gỉ? Mau chóng dẫn chúng nó đến ngồi ở sô pha đi.”

Chồng xuắt hiện đúng lúc, xem như đã hoàn toàn cho bà Lục có đường để đi xuống.

Bà ấy chầm chậm nói: “Về sau đều đã là người một nhà, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng thấy, không cần phải câu nệ như vậy, coi dinh thự nhà họ Lục như nhà mình là được.”

Dương Tâm nhướng mày.

Người con dâu xấu như cô đây được xem như là đã được mẹ chồng tương lai nhận rồi sao?

“Mẹ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không khách khí với mẹ, người đàn ông và những đứa con của con đều là người họ Lục, nơi nào có bọn họ, thì nơi đó chính là nhà của con.”

Nhà họ Trần.

Trong phòng trà.

Ông Trần đang uống trà với Trần Tuần.

“Trần Tuấn, những thứ là của mình thì sẽ là của mình, nếu không phải của mình thì có cưỡng cầu cũng vô ích, cháu thông minh như vậy, một đạo lý dễ hiểu như thế này, hẳn là phải nắm rõ mới đúng.”

Trần Tuấn dừng lại tay đang cầm tách trà.

Ngay khi anh ta vừa cúi đầu xuống, trong hai mắt dường như dâng lên sự chua xót.

“Ông nội, kế thừa gia tộc quan trọng như vậy sao? Cháu nhát định phải sinh ra người thừa kế nhà họ Trần sao?”

Ông cụ sửng sốt.

Sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta, trên khuôn mặt già nua thoáng hiện một vẻ nghiêm trọng: “Không cần thiết phải có người thừa kế, nhưng có một người phụ nữ ở cùng với cháu. Có người cùng trải qua buồn vui với cháu cung là tốt rồi, không thì cuộc đời dài đằng đãng này cháu biết đi như thế nào chứ?

Thằng Tuấn này, có những người đã được định sẵn chỉ là người qua đường trong cuộc đời mình, đừng cố chấp quá làm gì.”

Trần Tuần cười khổ, húng hắng giọng nói: “Nhưng cháu đã chìm quá sâu rồi. Ông nội cũng đã từng yêu bà nội sâu sắc, cũng từng vì bà nội mà coi thường mạng sống của bản thân mình. Ông nên hiểu chữ “tình” này có bao nhiêu dày vò con người.”

Nói đến đây, anh ta đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt ông cụ, khuy gối, trực tiếp quỳ trên mặt đất.

“Ông nội, e rằng cháu phải làm đứa cháu trai bất hiều đầu tiên của nhà họ Trần rồi.”

Đầu óc của ông cụ vẫn còn đủ thông suốt lắm, làm sao có thể không hiểu được ý tứ của anh ta đang nói.

Chương 414

Nhưng vần đề là bây giờ, ông cụ còn có thể nói gì để thuyết phục đây chứ?

“Được thôi, đứng dậy đi, một số chuyện đã là số mệnh, không ai trong chúng ta có thể thay đổi được.

Nếu ông trời thật sự muốn nhà họ Trần đoạn hậu, chúng ta cũng không thể cự tuyệt, đúng không?”

Trần Tuấn cúi đầu, trầm mặc một lát mới chậm rãi đứng lên: “Nhà họ Trần còn rất các họ hàng ở chỉ thứ, đợi sau vài năm nữa, cháu sẽ nhận nuôi một người anh hoặc em từ chỗ các chú bác để tiếp tục phát triển và nối dõi cho nhà mình. Ông nội yên tâm đi, cháu sẽ không đề nhà họ Trần bị hủy trong tay cháu đâu ạ.”

Ông cụ xua xua tay.

Cháu trai vốn đã khổ nhiều rồi, là người lớn trong nhà sao có thể nhẫn tâm ép buộc cháu mình như vậy?

“Đường cháu tự đi thì do cháu tự dựa vào bản thân mình đi, không cần biết cháu có quyết định như thế nào, ông nội đều sẽ ủng hộ cháu.”

Nhà họ Thẩm.

Bên trong phòng ngủ.

Kể từ khi cuộc họp báo kết thúc, Thẩm Thanh Vi đã đóng cửa trong phòng, ai thuyết phục cô ta cũng vô ích.

Nhìn đứa con gái như tro tàn trên giường, Lâm Vũ Loan không khỏi thở dài: “Trước đây mẹ còn tưởng các con có duyên, không thì tại sao ông trời lại để cho con gặp và cứu được cậu ta đúng lúc gặp nguy hiểm nhất chứ? Nhưng từ sau đó mới phát hiện cậu ta lại là người cùng con bé nhà họ Dương kia cùng nhau sinh được ba đứa con, đúng là chỉ còn dư lại sự cảm thán, Thanh Vi à, có lẽ cậu ta không phải người chồng con cần, con…buông tay đi.”

Sau khi nghe được lời nói của mẹ, Thẩm Thanh Vi trở nên kích động, khàn giọng hét lên một tiếng: “Mẹ, đến mẹ còn không muốn đứng về phía con sao? Cũng muốn khuyên con từ bỏ rồi kéo theo cái đuôi ïu xìu lủi về Lâm An, sau đó bị tắt cả mọi người trong giới nỗi tiếng cười nhạo con à?”

Lâm Vũ Loan nheo mắt nhìn cô ta, sau một lúc im lặng, bà ấy trầm giọng hỏi: “Vậy thì con muốn gì? Lục Gia Bách công bố thân phận thật của ba đứa trẻ trước mặt mọi người trên toàn thế giới rồi, và cũng nói không phải Dương Tâm thì sẽ không bao giờ lấy. Giữa bọn họ không có chuyện cắm ky về thân phận, chẳng lẽ con còn nghĩ có cơ hội để chen chân vào hay sao?”

Thẩm Thanh Vi mím chặt môi mình.

Lời nói của mẹ vang đến tai cô ta, càng giống như là đang bênh vực con khốn Dương Tâm kia.

Bà ấy bây giờ vẫn chưa biết chuyện về thân thế thực sự của Dương Tâm, đã bắt đầu bênh vực rồi, đợi sau khi biết được chuyện, còn không…

Không, cô ta sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra.

Con khốn đó đã cướp đi người đàn ông của cô ta, và cô ta không thể nhìn nó cướp đi danh phận trưởng nữ của nhà họ Thẩm của cô ta nữa.

“Mẹ ơi, con…”

Lâm Vũ Loan không cho cô ta cơ hội nói chuyện, bà ấy ngồi ở mép giường nắm cổ tay cô ta, giọng khuyên giải: “Thanh Vi, con là một cô chủ của gia đình quyền quý nổi tiếng. Mấy năm nay, trong nhà họ Thẩm có vô số người tài năng trẻ tuổi đến đề nghị kết thông gia đáy thôi, sao con phải vì một người đàn ông không hề yêu con mà hủy hoại đi cả đời của mình chứ?”

Thẩm Thanh Vi cắn môi để ngăn cơn tức giận của mình bộc phát.

Lòng mẹ đã không còn hướng trọn về con nữa, mẹ nói thêm thì có ích gì?

Nói tóm lại, cô ta sẽ không đề yên cho con khốn Dương Tâm kia, cô ta không có được người đàn ông này, dù cho có hủy hết đi chăng nữa thì cũng không để Dương Tâm chiếm lời được.

Hoặc là, cô ta trực tiếp tiêu diệt Dương Tâm, hoặc là giết nó.

Buổi chiều.

Dương Tâm được mời đến quán cà phê ở góc phó.

Người mời cô là bố của cô Dương Thành.

Không, phải nói là bố nuôi mới đúng.

Chỗ ngồi gần cửa sổ trên tầng hai.

Dương Tâm nhướng mày nhìn người đàn ông trung niên hốc hác đối diện, trên mặt không có một chút nhiệt độ nào.

Ai cũng nói công ơn sinh thành lớn hơn trời, nhưng người đàn ông này, đã từng cho cô cảm nhận được ấm áp từ gia đình hay sao?

Trước đây trong lòng cô luôn cảm thấy không vui và uất ức, nhưng bây giờ khi biết mình không phải con gái nhà họ Dương, tâm tình cô bình tĩnh đến lạ thường.

Không có sự ràng buộc của những người ruột thịt, mọi thứ dường như vô cảm hơn.

“Tôi tự hỏi tại sao ông Dương lại tìm tôi?”

Bố Dương không nói, ngây người nhìn cô, trong đôi mắt đen của ông hiện lên một tia đau đớn.

Chương 415

Người đàn ông não có vẻ không tốt cho lắm này vẫn mơ hồ nghĩ rằng hồi đó vợ mình đã phản bội mình và đang mang mầm mống của người khác rồi để ông ta nuôi.

Dương Tâm dường như cũng nhìn ra được suy nghĩ của ông ta, nhưng cô không giải thích, cũng không định nói cho ông ta biết thân thế thật sự của Thẩm Thanh Vi.

“Nếu ông Dương rủ tôi ra ngoài chỉ để uống cà phê, vậy cà phê thì hôm nay tôi cũng uống rồi, tôi xin phép rời đi trước.”

Cô nói xong thì định đứng lên.

“Chờ đã.” Ông Dương vội vàng gọi cô một tiếng, nghiền răng nghiền lợi hỏi: “Có phải con sớm đã biết thân phận thật của mình rồi phải không?

Dương Tâm nhướng mày: “Nếu phải thì thế nào? Không phải thì thế nào? Chúng ta còn có thể thay đổi kết cục được sao?”

Ông Dương hơi nghẹn lại.

Im lặng một lúc, thử nói: “Dù mấy năm nay nhà họ Dương đối xử với con hơi quá đáng một chút, nhưng dù sao con cũng lớn lên trong nhà họ Dương. Bố không cầu con sẽ báo đáp công ơn dưỡng dục, chỉ hi vọng con có thể đồng ý với bố một điều thôi.”

Dương Tâm trầm thấp cười một tiếng.

Cũng được, đồng ý với ông ta một chuyện, chắm dứt hoàn toàn ân tình này, sau này không ai nợ ai nữa, nước sông không phạm nước giếng.

“Nếu tôi đoán không lầm, ông Dương có lẽ đang cầu xin tôi bỏ qua cho Dương Nhã nhỉ.”

Ông Dương choáng váng, sau khi phản ứng xong, ông ta lo lắng nói: “Bố chỉ có một đứa con gái là nó, sau này già rồi còn phải dựa vào nó dưỡng lão, chăm sóc mình, bố xin con tha cho nó một mạng. .”

“Được thôi.” Dương Tâm trả lời rất dứt khoát.

Điều này khiến Dương Thành có phần không ngờ được.

“Con, con đồng ý luôn sao?”

“Bằng không thì sao? Ông Dương đều đã lấy công nuôi dưỡng đến đề cầu xin tôi rồi, tôi có thể không đồng ý được sao?”

Dương Tâm lại đứng dậy, cầm lấy cái túi bên hông, nhìn ông Dương từ trên cao xuống, nói từng từ từng chữ: “Tôi đồng ý với ông sẽ thả cho Dương Nhã một con đường sống, nề mặt ân tình những năm nay nhà họ Dương đối với tôi, cũng hy vọng ông Dương có thể dạy dỗ con gái mình thật tốt, đừng để cô ta lại chạy loạn ra ngoài đi cắn người.”

Nói xong, cô cất bước và rời khỏi quán cà phê.

Cô chỉ hứa sẽ thả Dương Nhã ra một lần này, nếu người phụ nữ kia còn gây chuyện phiền phức thì đừng trách cô không có nể tình nghĩa.

Ra khỏi quán cà phê, Dương Tâm lại đi tới quán trà.

Cô đến gặp Phó Đức Chính.

Nội dung của cuộc trò chuyện rất đơn giản, đó là về chuyện tủy xương.

Phó Đức Chính có lẽ đã đoán được mục đích cuộc hẹn của cô với anh ta, cô chưa kịp nói xong thì anh ta đã đồng ý tìm cách để Phó Linh Ngọc hiền tủy.

Nhìn thấy anh ta dễ dàng nhận lời như vậy, Dương Tâm chẳng những không thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng lại càng nặng thêm.

Cô nhớ rằng một thời gian trước, người đàn ông này vẫn không đồng ý với việc Phó Linh Ngọc hiến tặng tủy xương.

Nhưng chỉ vài ngày sau, anh ta đã thực sự buông tay. Đây nhất định không phải là do anh ta thương cảm, người như anh ta vốn tàn nhẫn hơn ai hết, sao có thể quan tâm đến chuyện sống chết của một đứa trẻ?

Sở dĩ anh ta có sự thay đổi như vậy, tất cả đều là do cô.

Nói cách khác, cô đã có khả năng thay đổi suy nghĩ của anh ta.

Điều này…

Có thể là một điều tốt không?

“Phó Đức Chính, tôi…”

Cô chưa kịp nói xong, Phó Đức Chính đột nhiên giơ tay ngắt lời cô: “Tôi biết cô muốn nói gì, mọi người cũng đều biết rõ trong lòng rồi, cho nên cô không cần phải nói ra, để khỏi xấu hổ.”

Dương Tâm không khỏi cười khổ.

Người đàn ông này thật sắc sảo và khôn ngoan.

Cô dường như đã tìm cho Lục Gia Bách một tình địch không dễ chọc và không dễ đối phó mắt rồi.

Nhưng không có cách nào, cô không thể cứ nhìn Tiểu Tân đi vào chỗ chết.

Sau khi cân nhắc ưu và khuyết điểm, cô cảm thầy chỉ có Phó Đức Chính là lựa chọn chính xác nhất.

Lâm Thanh đã hẹn với Nam Kiên.

Chương 416

Hai người gặp nhau trong một câu lạc bộ cấp cao trong thành phó.

Mặc dù Hải Vy liên tục van xin đừng tiếp tục điều tra, nhưng Lâm Thanh vẫn muốn hiểu chuyện gì đã xảy ra năm đó.

Phòng VIP.

Nam Kiên nhướng mày nhìn Lâm Thanh ở đối diện, khẽ nói: “Tôi với anh Lâm hình như không quen. Tôi không biết anh Lâm vì sao lại rủ tôi đi ra ngoài vậy?”

Lâm Thanh cũng không rảnh vòng vo, liền đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn nhờ anh Nam giúp tôi hẹn gặp lão đại của Ám Long là Lạc Hồ.”

Nam Kiên hơi nheo mắt, cau mày hỏi: “Anh tìm Lạc Hồ làm gì? Anh ta là người đứng đầu Ám Long. Trong ấn tượng của tôi, anh ta dường như không có liên quan gì đến anh Lâm nhỉ.”

“Tôi đang tìm anh ta vì một số việc riêng, anh Nam, mong anh có thể giúp tôi liên hệ, họ Lâm tôi đây nợ anh một món nợ nhân tình.”

“Anh Lâm thật sự rất hào phóng. Ân tình của anh đúng là người thường muốn có cũng không được, mê hoặc quá lớn, chỉ có điều…”

Nói đến đây, Nam Kiên đột nhiên ngừng nói.

Đưa tay đón lấy ly rượu trên bàn, cầm lên uống vài ngụm rồi nói tiếp: “Chỉ là, tung tích của Lạc Hồ luôn là điều bí ẩn, có lúc tôi còn không biết tung tích của anh ta, chỉ có thể gặp anh ta ở trụ sở chính của Ám Long mà thôi, ngày thường chúng tôi cũng rất ít liên hệ riêng với nhau.”

Những gì anh ta nói ở đây, có thể tính là thẳng thừng từ chối.

Nam Kiên và Lạc Hồ, một người là cánh tay trái của Ám Long, một người là cánh tay phải, làm sao có thể không có liên hệ chứ?

Lâm Thanh khẽ nhíu mày: “Anh Nam nghiêm trọng quá rồi. Tôi đây đang tìm anh ta…là để hỏi anh ta tại sao lại muốn bỏ rơi vợ con.”

Nam Kiên dừng ngón tay cầm ly rượu, kinh ngạc nhìn Lâm Thanh.

Câu nói “bỏ vợ, bỏ con” khiến anh ta nhớ đến Lạc Hồ.

Dù họ không có con nhưng anh ta chỉ có một người phụ nữ trong đời và chỉ nhận một người vợ duy nhất, đó là Lạc Hà.

Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn để mắt cô ấy.

Đương nhiên, điều khiến anh ta thực sự ngạc nhiên chính là nội dung lời nói của Lâm Thanh.

Lạc Hồ bỏ rơi vợ và con trai?

Tên đó thành gia lập thất rồi ư?

Tại sao anh ta không biết?

“Anh Lâm nói đùa. Cả Ám Long đều biết Lạc Hồ chưa lập gia đình. Anh ta có vẻ rất bài xích phụ nữ. Máy năm nay, nhiều đại ca quốc tế cử phụ nữ đến nịnh hót anh ta, nhưng anh ta đều giết hết. Anh ta thậm chí còn bảo thẳng là đừng để những người phụ nữ đó đến làm anh ta thấy ghê tởm cơ mà, không thì chuyện khéo cũng thành vụng.”

Lâm Thanh mỉm cười: “Lạc Hồ có một người phụ nữ, và người phụ nữ của anh ta đã sinh cho anh ta một đứa con trai, anh Nam, anh không muốn nhìn tôi dùng thế lực của chính mình để lật ngược Ám Long, đúng không?”

“Anh uy hiếp tôi à.” Nam Kiên liếc mắt một cái.

Lâm Thanh lắc đầu: “Không, không, không, tôi không có khả năng uy hiếp anh. Nếu anh Nam như ý của tôi, thì tôi tất sẽ không cử thêm người tới truy tìm tăm tích của Lạc Hồ như vậy, chỉ cần không điều tra, sự bí mật của Ám Long các anh vẫn được đảm bảo, không có ai dám mạo phạm hết.”

Nhiệt độ trong phòng chợt giảm mạnh.

Nam Kiên sắc mặt càng ngày càng ảm đạm.

Nhưng anh ta không dám bỏ qua lời nói của người đàn ông trước mặt, bởi vì tập đoàn LG trong tay anh ta kiểm soát hai phần ba tài nguyên truyền thông của thế giới.

Nếu anh ta thực sự điều tra được điều gì đó, và sau đó thông báo nó thông qua tập đoàn LG, thì toàn bộ Ám Long sẽ bị phơi bày trước mắt thiên hạ, và sẽ có vô vàn rắc rồi xảy ra vào lúc đó.

“Anh Lâm xứng đáng là người đang tồn tại mà tất cả mọi người trên thế giới này đều muốn lấy lòng. Nếu như xúc phạm anh, phỏng chừng mọi nguồn cơn đều bị anh lật tung lên nhỉ.”

Lâm Thanh cầm ly rượu lên, lắc lắc nó trên không trung, sau đó cười nói: “Vậy anh Nam có đồng ý yêu cầu của tôi không?”

“Cho tôi ba ngày, tôi sẽ liên lạc với Lạc Hồ.”

“Được, vậy tôi sẽ đợi tin tốt từ anh Nam.”

Đan Mạch.

Copenhagen.

Khách sạn năm sao.

Trong dãy phòng của nhà vệ sinh, những tiếng nôn ọe vang lên ở mọi ngóc ngách trong phòng.

Chương 417

Trần Uyên vốc nước từ bồn rửa tay rửa mặt điên cuồng sau khi nôn một hồi lâu, rồi mới từ từ ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhọt và hốc hác được phản chiếu trong gương.

Cô không ngốc, cô có phản ứng lớn như vậy, làm sao còn không biết đang xảy ra chuyện gì?

Cô thật sự…

Đã mang thai rồi à?

Ngón tay chậm rãi vuốt ve vùng bụng dưới bằng phẳng, trong mắt cô thoáng hiện lên một nụ cười khổ.

Rốt cuộc là không thể trồn thoát.

Tất cả đều là định mệnh.

Buổi tối.

Lạc Hà dựa vào bệ cửa sổ của căn phòng cho thuê, lặng lẽ nhìn bóng dáng quen thuộc bên ngọn đèn đường dưới lầu.

Cô ấy đã chuyển đến đây được vài ngày, và người đàn ông này đã canh gác bên ngoài hầu như mỗi đêm.

Đổi lại trước đây, cô ấy có thể đã vô cùng hạnh phúc.

Nhưng sau nhiều năm, cô lại thấy anh im lặng chờ đợi, chỉ cảm thấy thật mỉa mai.

Quả thực là trớ trêu.

Gấy tay, người mắt, anh ta ở đâu khi cô ấy phải trải qua những ngày tháng đen tối nhất của cuộc đời?

Hừ, tại sao cô ấy lại quên rằng cánh tay của cô ấy đã bị anh ta ngầm cho phép người khác đoạt lấy cơ chứ.

Con của cô ấy cũng bị anh ta giết chết.

Mọi bắt hạnh của cuộc đời cô ấy đều do từ anh ta mà ra.

Nghĩ đến tất cả những gì đã qua, nhát là khi khuôn mặt ngây thơ của Hữu Hữu xuất hiện trước mặt mình, lòng căm thù của Lạc Hà càng trở nên mạnh mẽ.

Cô ấy đứng thẳng dậy, cầm lấy chiếc túi trên bàn, lấy ra vài tắm ảnh rồi sải bước ra khỏi phòng.

Dưới tầng.

Thấy cô ấy loạng choạng bước xuống bậc thang, Nam Kiên nhanh chóng đi lên và đỡ lấy cô.

nhÌ2 s “Đừng gọi cái tên đó.” Lạc Hà hắt tay anh ta ra, dùng ánh mắt oán hận nhìn anh ta, nghiền răng nói: “Anh gọi cái tên này khiến tôi cảm thấy buồn nôn lắm.”

Đồng tử của Nam Kiên co rút nghiêm trọng lại, và một cảm giác đau đớn thoáng qua trên khuôn mặt điển trai của anh.

“Lạc…Lạc Hà, trong tình huống lúc đó, anh buộc phải làm như vậy. Lúc đó, anh không có quyền hạn và không thể bảo vệ được em. Nếu không chặt một cánh tay của em, em chỉ có thể lâm vào chỗ chết thôi, so với việc mắt đi em, anh chỉ đành khiến em bị thương.”

*Đủ rồi.” Lạc Hà mở to mắt, nhìn chằm chằm vào anh ta, gầm lên: “Anh vì chuyện này mà cho rằng tôi hận anh sao? Không, không, thứ thực sự khiến tôi hận anh chính là sự tàn nhẫn máu lạnh của anh đấy.

Là anh giết người không ghê tay, đến cả máu mủ ruột thịt của mình cũng không bỏ qua.”

Máu mủ ruột thịt?

Nam Kiên sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô ấy, cau mày hỏi: “Cái gì mà máu mủ ruột thịt cơ? Lạc Hà, rốt cuộc em đang nói cái gì?”

“Ha ha.” Lạc Hà cười rộ lên: “Anh cũng chỉ đến vậy mà thôi, sao nào, tội của bản thân mình, lại không dám tự mình thừa nhận à?

Nam Kiên bối rối trước những gì cô ấy nói.

Trực giác mách bảo anh ta rằng hình như anh ta đã bỏ lỡ điều gì đó.

Có một số chuyện dường như đến anh ta còn không biết rõ.

“Lạc Hà, bình tĩnh đi, em có chuyện gì cứ nói cho anh biết, em đừng quanh co lòng vòng nữa.”

“Anh không thừa nhận sao?” Lạc Hà trừng lớn đôi mắt đỏ hoe, khàn giọng hét lên: “Anh là người chủ mưu vụ tai nạn xe cộ năm đó. Anh không dám thừa nhận sao, Nam Kiên, anh còn xứng là đàn ông sao?

Nam Kiên đi tới đi lui, một tay ôm lấy vai cô ấy, tay kia xoa xoa giữa đôi mày thanh tú của cô, nhẹ nhàng di chuyển, với những ngón tay lưu luyến.

Một người đàn ông đã ở trong xã hội lăn lộn không ngại phong ba bão táp, động tác đối với một người phụ nữ lại dịu dàng như vậy, hầu hết người bình thường đều không cầm lòng được.

Nhưng đối tượng mà anh ta đối xử dịu dàng là Lạc Hà, điều này có vẻ hơi mỉa mai.

“Lạc Hà, anh trả lại cánh tay của anh cho em có được không? Nếu chuyện này vẫn không khiến em hết giận, anh có thể moi tim ra giao cho em. Em có thể đừng dùng ánh mắt hận thù sâu như biển này để nhìn anh được không? Anh đau lắm.”

Lạc Hà điên cuồng cười, cô ấy cười rồi lại cười, nước mắt như từng hạt ngọc to lăn dài trên má.

Chương 418

Cô ấy đột ngột lay anh ta rồi chế nhạo: “Trước đây tôi còn tưởng anh là người máu lạnh và tàn nhẫn, bây giờ xem ra anh còn không có gan chịu trách nhiệm cơ bản nhất cơ đấy.”

Con của chúng ta chết rất thê thảm, anh vậy mà không có chút sự tỉnh ngộ nào cả, Nam Kiên à, tôi thất sự hận không thể lột da anh ra, rút từng sợi gân của anh.”

Đứa trẻ?

Chết một cách thê thảm?

Ý của cô ấy là gì?

Người phụ nữ này muốn nói gì?

Nam Kiên sắc mặt càng ngày càng khó coi hơn, anh vô thức vươn tay muốn kéo tay trái, nhưng chỉ có thể nắm lấy một ống tay áo.

Vì vậy, vẻ mặt của anh ta càng trở nên nhợt nhạt hơn.

Đây là vết thương lòng khó nói nhát trong số họ, dù cùng cực cả một đời cũng không thể sửa chữa được.

“Anh Nam kéo nhằm cánh tay rồi, cánh tay trái của tôi sớm đã bị anh chặt đứt.”

Chỉ với một câu nói, Nam Kiên như lao xuống vực sâu.

Và những lời tiếp theo của Lạc Hà đã hoàn toàn đẩy anh ta vào địa ngục vô biên.

“Nỗi đau của cánh tay này sao có thể bằng một phần vạn nỗi đau mất con? Nam Kiên, một ngày nào đó con tôi sẽ biến thành ma và đến với anh để đòi mạng. Nó sẽ đứng trước mặt bố ruột nó là anh. Với gương mặt đầy máu và chất vấn anh rằng tại sao lại muốn đuổi tận giết tuyệt thằng bé.”

Nói xong, cô ấy ném xắp ảnh trên tay vào mặt anh ta, rồi im lặng quay đi.

“Như anh mong muốn, Hữu Hữu, thằng bé chết thảm thương đầu thằng bé được đặt trên đó, cả đỉnh đầu đều bị đập nát rồi, giọt máu cuối cùng rơi xuống mới nhắm mắt, tất cả những bức ảnh này tôi tặng anh, cũng để anh xem xem một tay anh dàn dựng ra một màn thảm kịch khốc liệt nhất nhân gian như thế nào.”

Nam Kiên cảm thấy hai chân nặng như bị đeo chì, đầu óc quay cuồng, suy nghĩ lung tung không theo kịp.

Người phụ nữ này vừa nói gì?

Đứa trẻ?

Bồ ruột?

Đỉnh đầu vỡ vụn?

Cô ấy muốn bày tỏ điều gì?

Nhìn xuống, ánh mắt anh ta rơi vào một vài tấm ảnh nằm rải rác trên mặt đất.

Nền rất mờ, nó nên được lấy từ video giám sát và sau đó rửa sạch.

Tất nhiên, những điều này có thể được bỏ qua.

Điều thực sự khiến anh ta bị sốc là những gì được chụp trong bức ảnh.

Cô nói đúng, đây quả thực là một thảm kịch trên đời này.

Ống kính đã ghi lại một cách hoàn hảo cảnh hai mẹ con bị một chiếc xe địa hình đâm phải cấu trúc dạng củ ấu tòa nhà đối diện. Máu chảy lênh láng cả ba mét, một số còn văng tung tóe dính vào camera.

Mấy bức ảnh nhưng lại hoàn chỉnh tái hiện lại trận tai nạn xe năm đó ở trước mắt anh ta.

Con mắt của Nam Kiên đang kịch liệt co giật, anh ta nhìn bức hình cuối cùng, cả người phun ra sự tàn bạo.

Trong bức ảnh, người mẹ đang ở trong vũng máu kêu rên, đứa trẻ trong đó máu me đầm đìa, sau đầu máu không ngừng chảy ra, nhìn qua mà thấy giật mình.

Người phụ nữ này quen thuộc biết bao, đó chính là Lạc Hà.

Đứa bé trong bụng cô bị chảy máu, mơ hồ nhìn không ra mặt mũi, nhưng được Lạc Hà ôm vào trong ngực, nhất định là cô ấy sinh ra.

Bồ của con cô là ai?

Anh ta không dám đối mặt, bởi vì anh ta có một linh cảm rằng một khi sự thật phơi bày ra thì máu và nước mắt loang lỗ này có thể hóa thành thù hận mãi mãi.

Chân trời cắt ngang một tia chớp, sau đó, mưa như hòa cùng với tiếng sắm rền vang cùng tới.

Xa xa có vệ sĩ cầm chiếc ô vội vã đi tới, khi chuẩn bị giơ lên trên đỉnh đầu che cho Nam Kiều, Nam Kiều trở tay đánh anh ta một phát, như là dã thú quát lên một từ “Cút.”

Vệ sĩ bị sát khí trên mặt anh ta làm cho kinh sợ, vội vàng lui về sau mấy bước không dám tiếp tục trêu chọc anh ta nữa.

Mưa to rơi xuống, anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên để những hạt mưa to như hạt đỗ rơi trên mặt, vốn là sẽ không cảm giác được đau đớn, nhưng Nam Kiên trong lòng lại thấy đau đớn như kim châm.

Từ đầu đến cuối, chuyện này với anh ta hết sức mơ hò, trong lòng không ngừng nói nói bản thân rằng người con gái đó cố ý tạo ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.