Truyện Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 280: Muốn nổ tung ngay tại chỗ!




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********

Chương 280: Muốn nổ tung ngay tại chỗ!

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tại bãi đậu xe ngầm của khách sạn Thế kỷ.

Dương Nhã và Lục Thanh Thanh bước ra khỏi chiếc xe thương vụ Rolls-Royce.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Hôm nay cô ba nhà họ Lục rất xinh đẹp, mặc chiếc váy người lớn mà lúc trước Dương Tâm thiết kế cho cô ta.

Chiếc váy dài màu hồng khiến cô ta trông mảnh mai và duyên dáng, như một đóa hoa sen dưới nước, và một đóa sen muộn đang chớm nở, trong sạch và thuần khiết.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Bộ váy này của cô ta nhất định sẽ trở thành tiêu điểm lớn nhất đêm nay.

Mà đêm nay Dương Tâm cũng rất có thể trở thành nhà thiết kế đầu tiên của năm giành được vương miện với chiếc váy thiết kế này.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Thanh Thanh, cô lên trước đi, bạn của tôi sắp đến rồi, cô ấy kêu tôi đợi cô ấy ở bãi đậu xe.”

Vẻ mặt của Lục Thanh Thanh không tỏ vẻ gì cả, nghe xong cũng không hỏi bạn của cô ta là ai, liền xua tay: “Được rồi cô đang bận thì tôi đến sảnh tiệc trước.”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Sau khi Lục Thanh Thanh đi vào thang máy rồi rời đi, Dương Nhã lấy trong túi xách ra một chiếc kính râm đeo vào, sau đó bước vào lối thoát hiểm ở phía xa.

“Anh có ở đó không?” Cô ta đứng ở cửa ra vào và gọi một tiếng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Trong giây tiếp theo, một lòng bàn tay lớn lao ra từ trong góc và kéo cô ta vào.

“XuyP Bạch Trác im lặng, hạ giọng nói: “Là tôi, đừng lên tiếng.”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Dương Nhã gật đầu liên tục, chờ anh ta rút khỏi lòng bàn tay cô ra, cô ta lo lắng nói: “Buổi lễ sắp bắt đầu rồi, tôi phải làm gì đây? Anh nói là bắt giúp tôi hai đứa trẻ đứng hai bên Dương Tâm mà, tôi cảm thấy điều đó rất khó khăn.

Tuy rằng tối nay hai người con trai đó cũng đến khách sạn Thế kỷ, nhưng chắc chắn phải có rất nhiều người bí mật bảo vệ bọn họ, nếu tôi làm như vậy thì sẽ bị phát hiện ngay lần đầu tiên.”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Bạch Trác cười lạnh, trong mắt lộ ra một tia thù hận.

“Vậy thì đừng bắt hai người họ làm con tin. Con hồ ly Lục Gia Bách đang giăng lưới chờ tôi ra tay, tôi không bị mắc mưu đâu.”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Dương Nhã có chút tức giận, lạnh lùng nói: “Vậy thì anh hỏi tôi ở đây làm gì? Vì anh không nghĩ ra cách đối phó, nên tự giác giấu giếm đi.”

“Bỏ thuốc độc.” Bạch Trác đưa cho Dương Nhã một chai, gắn từng chữ: “Tôi muốn hạ độc hai đứa con của Dương Tâm. Có người bảo vệ họ hay không cũng không quan trọng, quan trọng là có thể khiến họ trúng thuốc độc hay không. Nếu trúng độc, Dương Tâm nhát định sẽ tới tìm tôi để lầy thuốc giải, tôi có thể nhân cơ hội buộc cô ta giao nộp chứng cứ có trong tay.”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Anh ta không thể để bằng chứng về những tội ác đó bị lộ ra ngoài.

Mặc dù giam giữ nửa tháng không là gì, nhưng danh tiếng mà anh ta gây dựng bao nhiêu năm sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, và sau này anh ta sẽ không có chỗ đứng trong giới y học nữa.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Dương Nhã liếc nhìn lọ thuốc trong tay, cau mày hỏi: “Độc này sẽ gây ra tác hại gì cho cơ thể con người?”

Bạch Trác thả lỏng cô ta ra, khẽ nói: “Chuyện này cô không cần biết, hãy nhớ kỹ, nếu có chuyện, sáng mai tất cả các phương tiện truyền thông lớn ở Hải Thành sẽ chiếu ảnh khiêu dâm của cô vào sáng mai.”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Dương Nhã nắm chặt lọ thuốc trong lòng bàn tay, vẻ mặt đầy căm hận.

Dương Tâm.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Thẩm Thanh Vi.

Vốn dĩ cô ta có bộ dạng như bây giờ đều là nhờ vào người phụ nữ đó .

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Một ngày nào đó cô ra sẽ khiến họ phải trả giá bằng máu.

Phòng tiệc.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Sự xuất hiện của Lục Thanh Thanh gây xôn xao dư luận.

Một số người nỗi tiếng quốc tế vây quanh cô với sự ghen tị hiện trên tất cả khuôn mặt của bọn họ.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Thanh Thanh, cô thật hạnh phúc khi có một người chị dâu nổi tiếng như vậy, không phải ai cũng có được tác phẩm tâm huyết của sư phụ Huyền Sương.”

“Đúng vậy, lần trước tôi đã nhờ ba của tôi liên lạc với sư phụ Huyền Sương và muốn chỉ nhiều tiền để nhờ cô ấy giúp tôi thiết kế một chiếc váy, nhưng cô ấy đã từ chối.”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Tôi cũng vậy.”

“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy.”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Lục Thanh Thanh vui vẻ nhìn trang phục của mình, khóe mắt cong lên ý cười.

Đúng lúc này, Dương Nhã từ bên ngoài bước vào, lập tức thu hút vô số ánh mắt.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Một người nổi tiếng bên trái Lục Thanh Thanh không nhịn được mà châm biếm, nói: “Thanh Thanh, chị dâu thứ hai của cô là sư phụ Huyền Sương nỗi tiếng, nhưng đường đường là chính thất mà lại là một bác sĩ không ai biết đến. Theo lý mà nói thì chị dâu cả sẽ tốt hơn, nhưng không ngờ trong hôn lễ lại điên loạn cùng với người đàn ông khác, một bên là em gái, một bên là vợ, sự chênh lệch sao lại lớn đến như thế?”

Một người nồi tiếng khác nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy, Thanh Thanh, cô phải tránh xa người chị dâu đã làm mắt mặt nhà họ Lục của cô, đừng để cô ta làm bản mắt của cô.”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Dương Nhã chậm rãi dừng bước, hai bàn tay cũng chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm.

Những ánh mắt xung quanh với những cuộc thảo luận giống như những con dao băng, xuyên qua cô ta gây ra những vết thương lòng khiến cô ta tê liệt tâm can.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Chị dâu.” Lục Thanh Thanh đột nhiên gọi một tiếng.

Dương Nhã là gọi cô ta, lập tức nở nụ cười trên mặt.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nào hay biết…

Lục Thanh Thanh xách váy chạy vội về phía bên trái cô, vươn cánh tay ôm lấy Dương Tâm.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Đúng vậy, cánh tay của Dương Tâm.

Đột nhiên, một cơn tức giận dâng lên tới đỉnh đầu và lan tràn trong khoang bụng, khiến cô ta sắp nổ tung tại nơi mình đang đứng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Càng quá đáng hơn nữa là Lục Thanh Thanh vòng qua cánh tay của Dương Tâm và nói với những người phụ nữ xung quanh: “Hiện tại tôi chỉ có một người chị dâu là Dương Tâm. Về phần một số người, anh trai tôi chưa chính thức kết hôn, vì vậy không được tính.”

Sau khi Dương Nhã nghe được những lời này, cơ thể của cô ta run lên không ngừng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Vốn dĩ Lục Thanh Thanh là tay sai đắc lực của cô ta, trước đây bất kể dịp gì cô cũng đi theo sau cô ta, nhưng bây giờ…

Dương Tâm, chính Dương Tâm đã cướp đi tất cả của cô ta.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Cô ta muốn để con trai của cô ấy chết và để cô ấy trải qua nỗi đau mất mát một lần nữa.

“Tổng giám đốc Lục và anh Dịch, người phụ trách ban tổ chức đang đến đây.”

Có một sự náo động ở lối vào, và hai bóng dáng mảnh mai đi về phía bên này được bao quanh bởi một nhóm nam và nữ chuyên nghiệp.

Ánh mắt của Dương Tâm rơi vào trên người Lục Diệp Bạch, ngay cả bản thân cô cũng kinh ngạc.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Bắt đầu từ khi nào mà cô học cách tìm kiếm anh trong đám đông.

Lục Thanh Thanh ghé vào tai cô, thấp giọng nói: “Anh trai của em quá hấp dẫn rồi, Phụ nữ trên thế giới đều mê anh ấy. Nếu em yêu anh ấy, em sẽ không thấy ngạc nhiên chút nào. Chị Dương, em ủng hộ chị thảo luận về một mối quan hệ đẹp đế với anh ấy. Dù sao thì anh hai của em cũng có sự mê hoặc phụ nữ, đánh chết anh ấy cũng sẽ không lấy chị đâu. Nếu như chị không lầy được anh hai của em thì có thể lầy anh cả của em, giống nhau cả thôi.”

Sau khi nghe cô ta nói, người phụ trách của ban tổ chức đã bước đến gần cô và đưa tay phải cho cô.

“Sư phụ Huyền Sương, đã được nghe danh từ lâu, cuối cùng hôm này tôi cũng có thể nhìn gặp được cô, đó là một vinh dự lớn.”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Dương Tâm vươn tay ra nắm lấy tay của anh ta, nhướng mày nói: “Tôi cũng là vinh hạnh được gặp anh Dịch, người phụ trách cho buổi lễ trang trọng ngày hôm nay.”

“Ha ha.”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Anh Dịch cười đắc ý, sau đó quay đầu nhìn Lục Gia Bách đứng bên cạnh, cười nói: “Anh Lục, tuy rằng quen biết nhau, nhưng vẫn phải giới thiệu. Đây là nhà thiết kế đầu tiên bốn năm trước đã nhận được giải thưởng, sư phụ Huyền Sương.”

Tổng giám đốc Lục vẫn luôn nhìn người phụ nữ trước mặt, đôi mắt đen đầy dịu dàng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Anh đã không rời mắt khỏi cô kể từ khi bước vào sảnh tiệc.

Sân khấu đêm nay thuộc về cô, và anh tin rằng cô sẽ tỏa sáng và khiến mọi người kinh ngạc.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

“Lục tôi cảm thầy rằng danh dự của nhà thiết kế đầu tiên của năm nay vẫn có thể giành được bởi cô Huyền đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.