Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chương 264: Lục Gia Bách, tôi yêu anh
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Buổi chiều, Dương Tâm về trụ sở chính của tập đoàn tài chính Lục Thị.
Vừa mở cửa ban công đã bị đón ngay một trận đánh úp, cô theo bản năng mà vung tay đánh tra.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Một giây sau, một cánh tay cứng như sắt vòng lấy hông cô, trong lòng kinh hoàng, vội vàng vung một nắm chí mạng.
Một nắm đấm này cũng phải khiến gương mặt đẹp đế của anh vỡ xương mặt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngay giây sau đó, cô bị đối phương cưỡng chế đứng trụ lại, bỗng nhiên quay trời chuyển đất, phần lưng bị va mạnh vào tường.
Đau đớn làm cô kêu “a” một tiếng!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tiếng đau đó như phát ra từ lục phủ ngũ tạng.
Người đàn ông chó tính ngu ngốc này…
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Lục Gia Bách, anh lại lên cơn đó à?”
Cô chưa kịp nhìn thấy cái bản mặt anh, anh đã cúi người trực tiếp cưỡng hôn cô.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Triền miên, day dưa, gặm nhắm, cắn mút…
Không biết anh bị trúng gió hay gì, một lát sau, cánh môi mềm như hoa bị hôn đến sưng vù, vừa nóng vừa đau.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Tâm bị anh làm cho tức đến bật cười!
Người đàn ông xấu như chó này!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thật sự là nóng nảy như con chó điên!
Mỗi lần gặp cô là phải cắn một lần.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngay cả cơ hội phản kháng cô cũng không có.
Đây là một người đàn ông cố chấp đến phát điên, một khi đã lỡ yêu rồi, anh có thể hủy hoại cả thế giới chỉ vì một người phụ nữ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Có những lúc cô nghĩ, yêu một người đàn ông như vậy là rước phúc hay họa vào thân?
“Dương Tâm, anh đã nhắm vào em rồi, nếu không có em, anh phát điên mắt.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Âm thanh khàn khàn vang lên ngay bên tai, kéo suy nghĩ cô về hiện thực.
Ngước mắt lên nhìn, đối mắt với đôi mắt sâu thẳm, chính là đôi mắt tràn đầy thâm tình này, làm cho cô yêu anh không thể dứt nỗi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô yêu người đàn ông này vô cùng.
Tiếc là…
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô giơ tay lên, vuốt ve đôi mắt cao ngạo lạnh lẽo của anh, cuối cùng bàn tay dừng lại ở hai bên đuôi mắt, khàn giọng nói: “Không phải em đang ở trong ngực anh đó à, còn có thể chạy đi đâu được nữa?
Ngoan, đừng suy nghĩ linh tinh, cũng đừng phát điên vì em, anh mà phát điên rất đáng sợ đó biết không, em sợ anh không kiểm soát được lý trí sẽ làm cả cái thiên hạ này đẫm máu tanh nồng.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lục Gia Bách cầm tay cô, di chuyển đặt vào vị trí tim mình, giọng nói trầm thấp: “Dương Tâm, em chính là quả tim trong ngục anh, em phải biết rằng, không ai có thể sống nếu thiếu đi quả tim này, Nếu em còn nghỉ ngờ tìm cảnh này của anh đối với em, em có thể rạch lồng ngực này ra mà xem kĩ trái tim anh.”
Đuôi mắt Dương Tâm giật giật hỏi anh: “Có chuyện gì xảy ra à?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Không có gì.” Lục Gia Bách lùi về sau, chậm chạp nới lỏng thả cô ra: “Cục an ninh mạng đang điều tra hacker xâm nhập trang dữ liệu, em đã để lại dầu vết trong hệ thống, có lẽ sẽ tra ra em, Dương Tâm, đưa tài khoản Quỷ Sát cho anh đi.”
Dương Tâm híp mắt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nếu là trước kia, cô không chút chần chờ mà đồng ý ngay.
Sống chết của Lục Gia Bách có liên quan gì đến cô đâu?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng bây giờ cô có thể đồng ý trơ mắt nhìn anh vì cô mà đứng ra trước nguy hiểm sai?
Xâm nhập trang dữ liệu quốc gia cấp 4A, một khi điều tra ra sẽ bị hầu tòa chất vấn, cho dù Lục Gia Bách có thủ đoạn cao siêu thế nào đi nữa cũng không thể công khai đối đầu được với cơ quan nhà nước.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Sao phải nói vậy, không phải em làm theo lời anh nói, tìm người khác…”
*Tìm người khác gánh tội thay cho cho em sao?” Lục Gia Bách nhìn cô, lắc đầu nói: “Chuyện này em không giải quyết được đâu, vì vậy cũng không cần nói dối anh, ngoan nhé, đưa tài khoản và mật khẩu cho anh.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Tâm nhìn thẳng vào mắt anh, cứng rắn nói: “Không thể được, em sẽ không để anh gặp nguy hiểm, hủy hoại danh tiếng của anh, Lục Gia Bách, anh biết em yêu anh mà, vì vậy anh đừng hy vọng em làm ra chuyện ảnh hưởng không tốt đến anh.”
“Lục Gia Bách, anh biết em yêu anh mà.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Lục Gia Bách, anh biết em yêu anh mà.”
Lục Gia Bách vui vẻ nhìn cô, hai tay nâng mặt cô, xúc động nói: “Em yêu anh? Em yêu anh thật sao?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Tâm ngơ ngác.
Cô vừa nói cái gì đó nhỉ?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chết tiệt, bị anh hôn đến tăng xông não, bắt đầu không kiểm soát được cái miệng rồi.
“Anh nghe nhằm rời, tôi là người, sao có thể yêu chó được?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lục Gia Bách sững sờ, đi ngược với lẽ thường mà bật cười: “Chó thì mặc kệ chó, chỉ cần em yêu anh, chửi anh là cầm thú cũng được.”
*…” Thật là đủ cầm thú.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Tâm khẽ thở dài, thong dong nói: “Em chuẩn bị tham gia cuộc thi lập trình quốc tế, chỉ cần thiết kế ra số hiệu mở rộng, đẩy mạnh mạng lướt internet 5G là đã lập được công lớn, Còn chuyện xâm nhập vào trang dữ liệu chắc có thể được cho qua, vì vậy anh không cần phải mạo hiểm vì em, em đã nghĩ xong đường lui từ lâu rồi.
Lục Gia Bách nhướng mày.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vợ chồng một lòng là thế nào?
Thế này chứ thế nào nữa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hai bọn họ có suy nghĩ chung đó.
Dương Tâm thấy anh không nghỉ ngờ nữa thì mỉm cười nói tiếp: “chắc anh đã nghĩ đến cách này từ lâu rồi chứ, em đoán là anh đã vắt víu quan hệ, chỉ chờ em gật đầu chấp nhận.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lục Gia Bách cúi đầu nhìn cô cười, dáng người cô chỉ cao đến chóp mũi anh, dịu dàng nói: “Vợ thông minh quá cũng áp lực, chỉ mong về sau có thể áp chế được em, Dương Tâm, để thiết kế được số hiệu mạng lưới internet 5G không đơn giản như mình nghĩ đâu, trên thế giới có nhiều công ty nghiên cứu phát triển phần mềm như vậy, mấy năm nay không có phát minh mới gì cả, em có nắm chắc phần thắng trong tay không?”
Dương Tâm cong mắt cười, ánh mắt lộ rõ sự tự tin: “Anh đừng quên, thuốc đề kháng ung thư cũng nghiên cứu máy năm đó sau, đến cuối cùng cũng nhờ em mở nút thắt cỗ chai đó sao?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh đừng chỉ nhìn một tháng nghiên cứu mà em đã thành công, thật ra mấy năm trước em hao phí nhiều tâm sức, hơn nữa đây cũng là số hiệu em luôn nghiên cứu, lúc này đã có đầu mối, cứ coi như em đang thử đi.” Vẻ mặt Lục Gia Bách xuất hiện nét dịu dàng, chính cái ánh sáng rực rỡ của cô làm anh điên cuồng như thế. XU vậy em chuẩn bị đi, anh đi liên hệ với A Khôn, bảo anh ta đi báo danh cho em.” Nhìn bóng lưng anh biến mát hẳn, Dương Tâm mới vội đi vào bàn làm việc. Đầu tiên cô kiểm tra máy tính một lượt, không có dầu hiệu bị động vào. Sau đó khởi động mặt vào hệ thống trình duyệt, không có dấu vết bị người ngoài xâm nhập, lúc này trong lòng mới nhẹ nhõm. Vừa nãy cô vẫn luôn nghỉ ngờ người đàn ông kai động vào máy tính của cô, thấy thư từ chức ở trong, đoán được ý nghĩ của cô định rời khỏi Hải Thành nên mới mắt khống chế như vậy. Cô buồn tẻ dựa người vào ghế xoay, kinh ngạc nhìn văn phòng trước mặt, trong mắt ngắn lệ. Lục Gia Bách, cảm ơn anh đã đi qua cuộc đời em, là phần ký ước vui vẻ nhất trong cuộc đời này. Em đã vì em trai anh dinh ra hai đứa con trai, cho dù anh không để ý nhưng quan hệ giữa hai chúng ta là thứ cắm ky, mặc kệ anh hay là em cũng không thể bước ra khỏi thứ cắm ky đó.
Biệt thự tư nhân.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bạch Trác cầm một ly rượu lạnh ngồi trên ghế so pha, nhướng mi nhìn Dương Nhã ngồi đối diện.
“Tóm lại, người bỏ cô uống phải thuốc sảy thai là Thẩm Thanh Vi, mà bỏ thuốc mê trong lễ kết hôn cũng là Thẩm Thanh Vĩ?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Nhã cắn chặt răng, nói như thể rít ra từ trong cổ họng: “Chắc chắn là cô ta, Bạch Trác, người phụ nữ kia đã hại chết con của anh, sao anh có thể há miệng nuốt nổi cái loại ghê tởm đó chứ?”
Bạch Trác nheo mắt lại, dửng dưng nói: “Không thẻ, vì vậy tôi đã sắp xếp xong kế hoạch, khiến cô ta làm người chịu tội thay cho tôi, chờ mà xem, người phụ nữ nhà họ Thẩm nỗi tiếng thế giới sẽ bị bỏ tù.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Dương Nhã sững sờ, cau mày hỏi: “Ý anh là gì?”