Truyện Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 159: Ra tù!




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********

Chương 159: Ra tù!

Anh nợ em một câu yêu thương!

Một âm thanh “loảng xoảng” giòn giã vang lên. Bà Lục vung tay hát hết chung trà trên bàn xuống.

Dương Tâm chính là danh y Người Vô Danh?

Anh nợ em một câu yêu thương!

Phi lý!

Thật đúng là vô cùng phi lý!

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cô ta làm sao có thể là Người Vô Danh được?

Cô ta sao có thể là Người Vô Danh?

Anh nợ em một câu yêu thương!

Không nên, ả đàn bà rẻ tiền đó làm gì có tài năng như vậy, làm gì có thành tích như vậy trong giới y học.

Bà ta từng buông lời nói rằng, chỉ cần bà ta biết được thông tin về Người Vô Danh là ai, bà ta sẽ đến tận cửa quỳ xuống thỉnh cô ta xuất núi.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Nói cách khác, người mà bà ta khăng khăng nói là quỳ trước mặt đó chính là… Dương Tâm?

“Bà Lục, bà không sao chứ?” Người phụ trách hỏi với vẻ quan tâm.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Bà cụ xua tay, vẫn còn chưa hoàn hồn lại sau cơn đả kích: “Các người đi ra ngoài hết đi, tôi muốn một mình yên tĩnh.”

Người phụ trách do dự muốn nói nhưng lại thôi, vì lo rằng mình nói sai điều gì sẽ lại kích động vị hoàng thái hậu này, rước tai họa cho bản thân.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Sau khi do dự một hồi, ông ta dẫn nữ viên chức kia lui ra ngoài.

Sau khi đóng cửa phòng khách, ông ta vội vàng nói với nữ viên chức: “Cô nhanh chóng gọi điện thoại cho sếp Lục, nói cho anh ta biết chuyện này, để anh ta tranh thủ thời gian đến tòa án một chuyến đón bà Lục về, tôi sợ bà cụ này sẽ xảy ra chuyện mắt. “

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Được.”

Nhà họ Trần, phòng y tế.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trong phòng bệnh, ông cụ đang tựa vào đầu giường xem tỉ vi, sau khi biết được sự tình liền nghiêng đầu nhìn chằm chằm cháu trai bên giường nói: “Thằng nhóc thối, con đã sớm biết thân phận của con bé đó rồi? “

Trần Tuần cúi đầu cười, dịu dàng nói: “Ông nội, tính cô ấy trầm tĩnh, không thích tranh công, nếu không phải cô ép cô ấy như thế, thì e rằng người ngoài cả đời này cũng không biết được cô ấy là danh y Người Vô Danh đâu, một thân y thuật đầy mình do thủy tổ “Mạc Sầu” chân truyền.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ông cụ hừ lạnh hai tiếng: “Chả trách có thể khẩu xuất cuồng ngôn như thế, nói nắm chắc năm mươi phần trăm, hóa ra là học trò do Mạc Sầu dạy dỗ, cả đời cô ta bơ vơ, mang toàn bộ tâm huyết chuyên tâm nghiên cứu y học, hôm nay có người kế thừa y bát của cô ta, cũng coi như là có người nối nghiệp. “

Trần Tuấn mỉm cười, đưa trái cây trong tay cho ông cụ, nói đùa: “Cháu dâu ưu tú như vậy, ông có hài lòng không?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Ông vừa nhìn thấy nó lần đầu tiên thì đã rất hài lòng rồi, thằng nhóc cháu để ý nó một chút, quan tâm bồi dưỡng tình cảm với nó, mau chóng cưới nó về cho ta đi.”

Người phụ trách tư pháp đích thân đến đồn cảnh sát, gặp Dương Tâm trong phòng khách.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Sau khi phạm sai lầm lớn như vậy, các bác sĩ quốc tế nỗi tiếng bị giam giữ như tội phạm vì làm công việc y tế bắt hợp pháp, áp lực đè lên đầu họ đột nhiên lớn đến mức ngay cả người phụ trách cũng không thể chịu đựng được.

Sau khi biết sự việc, cấp trên đã lên tiếng phê bình nghiêm khắc, đồng thời nghiêm lệnh bọn họ phải xử lý dứt điểm chuyện này, không thể để Người Vô Danh có bắt kỳ bất mãn, phàn nàn gì làm ảnh hưởng đến sự đóng góp của cô cho ngành y.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Dương Tâm nhìn đôi nam nữ đang nơm nớp lo sợ ở phía đối diện, mỉm cười nói: “Đây không phải là hiểu lầm, các người chỉ là tạm giữ theo pháp luật thì có gì sao? Là tôi không giải thích rõ ràng, để các người bị phê bình, bị xử phạt, xin lỗi, là tôi gây phiền phức cho mọi người rồi. “

Người phụ trách tư pháp nhanh chóng gật đầu, cười nói: “Cô Dương đúng là rộng lượng, ngược lại chứng tỏ lề lối kết cấu của chúng tôi có hơi nông rồi, cô bị giam trong tủ không thể chứng minh thân phận của mình, cho dù nói bằng miệng đa phần chúng tôi cũng sẽ không tin, cũng may quốc vương trân trọng yêu quý nhân tài, không bằng lòng nhìn ân nhân cứu mạng của mình bị xử oan, chịu áp lực đứng ra rửa sạch tội danh cho cô.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Dương Tâm nhướng mày cười: “Tôi tính tình nhu nhược, không thích danh lợi, khi người bạn cũ dạy tôi y thuật, đã khuyên răn tôi, chữa bệnh cứu người, y giả nhân tâm, đây không phải là vốn để khoe khoang, nếu chuyện này không xảy ra, có lẽ tôi sẽ không tiết lộ thân phận Người Vô Danh của mình để gây phiền phức cho các người. “

“Không phiền phức, không phiền phức.” Người phụ trách nhanh chóng đứng dậy khỏi ghé, cúi đầu chào Dương Tâm, chân thành nói: “Tôi ngưỡng mộ phong cách và cảnh giới của cô, chắc cũng chỉ có nhân tài như cô mới không màng danh lợi, lọt vào mắt những tiền bối như ông Cố và ông Mạc, khiến bọn họ cam tâm tình nguyện truyền dạy lại cho cô những gì mà họ học được cả đời này. “

Anh nợ em một câu yêu thương!

Dương Tâm cũng đứng lên, cúi đầu mỉm cười nói: “Tôi là một công dân hợp pháp và có nghĩa vụ hợp tác điều tra, vì vậy các người không cần phải để trong lòng, còn về việc tôi có thể đóng góp một phần năng lực cho ngành y sau này hay không, nói thế nào đây, chỉ cần có chỗ dùng đến tôi, tôi nhất định sẽ không thoái từ. “

“Được được được.” Người phụ trách vui mừng khôn xiết, liên tiếp nói ba từ được, “Cô Dương là người hiểu chuyện, là chuyện tốt trong giới y học, tôi rất mong đợi những đột phá và thành tựu mới của cô trong lĩnh vực y tế”.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Cảm ơn.” Dương Tâm cười nhạt, nhướng mày hỏi: “Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, tôi có thể rời đi được không? Bệnh tình của ông Trần không thể trì hoãn được nữa, tôi phải về nghiên cứu phương án điều trị. “

Người phụ trách lộ ra vẻ tán thành, xúc động nói: “Bà Lục kiện cô ra tòa, khiến cô phải chịu ngồi tù, cô không những không oán hận, ngược lại còn lấy đức báo oán, cũng đủ chứng minh cô phẩm hạnh cao thượng. “

Anh nợ em một câu yêu thương!

Nói xong, ông ta hơi lảo đảo thân thể, thốt ra một lời: “Cô Dương, mời, để biểu đạt lời xin lỗi của tôi, để tôi đích thân đưa cô về đi.”

Dương Tâm không khỏi bật cười: “Ông thật sự không cần khách sáo, tôi chỉ xem như vào uống một chén trà, có thêm một kinh nghiệm mới, cũng coi như làm cuộc sống phong phú hơn.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cô Dương này đúng là một cao thủ biết nói chuyện.

Anh ta có thể cảm nhận được sự chân thành của cô, không hề làm bộ làm tịch gì cả.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Bước ra khỏi trại giam, người phụ trách tư pháp nói với cô: “Cô Dương, mọi người và phóng viên đang tập trung bên ngoài, hay là chúng ta rời khỏi bằng lối thoát hiểm đi.”

Dương Tâm lắc đầu, thở dài nói: “Sự việc đã xảy ra rồi, những chuyện đáng lẽ không nên bại lộ cũng đã lộ hết, giấu giếm thì có ích lợi gì? Có một số chuyện tôi phải lộ mặt làm cho rõ, không thì ông làm sao giao phó với cấp trên của mình? “

Anh nợ em một câu yêu thương!

Người phụ trách cười khổ: “Thế thì làm phiền cô Dương rồi.”

Dương Tâm mỉm cười không nói lời nào, đi về phía cổng đồn cảnh sát.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đứng trên mấy bậc thang cao, nhìn thấy quảng trường rộng mở bên ngoài đồn cảnh sát đông nghẹt người.

“Mọi người nhìn xem, Cô Dương đã ra ngoài rồi.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Ra rồi ra rồi, danh y Người Vô Danh cuối cùng cũng được thả ra rồi.”

Ngay khi Dương Tâm xuất hiện, khung cảnh càng trở nên hỗn loạn, không ngớt tiếng hô hét nhức tai.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cô đứng trên bậc thềm khẽ cười một tiếng rồi hiên ngang đi về phía quảng trời.

Giữa đám đông, có người quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa hét lớn: “Cảm ơn vì loại thuốc đặc biệt do danh y Người Vô Danh nghiên cứu bào chế, giúp thuyên giảm cơn giày vò đau đớn mà bạn già của đã chịu suốt nửa đời”.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Dương Tâm chậm rãi dừng bước, đi tới bên cạnh bà cụ cúi người đỡ bà ấy dậy, mỉm cười nói: “Bà làm vậy tổn thọ cháu mắt, cháu kế thừa y bát của ông Mạc, chính là sự ưu ái quan tâm của trời cao, cả đời học y nên giúp đỡ cho dân, làm sao vì nút thắt trong lòng máy năm nay mà đi ngược lại tâm nguyện lúc ban đầu, hỗ thẹn với sự khổ tâm dẫn dắt của ông Mạc, sau này, cháu nhất định sẽ tận hiến hết sức lực mỏng manh của mình cho y học.”

Ngay khi giọng nói của cô rơi xuống, một người nào đó trong đám đông hỏi: “Cô Dương, cô đang công khai thừa nhận rằng mình là Người Vô Danh sao?”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.