Truyện Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 155: Công lao thuộc về người Vô Danh!




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên AzTruyen.net.

**********

Chương 155: Công lao thuộc về người Vô Danh!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không khí bên trong phòng rơi vào trạng thái yên lặng.

Những ký giả kia gần như hóa đá tại chỗ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tin tức về nhà họ Lục và cô con gái lớn của nhà họ Dương đúng là khiến người khác cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Bà Lục nói: “Không sai, tôi chưa bao giờ có ý định để người phụ nữ tên Dương Tâm kia bước vào cửa nhà họ Lục của tôi. Trước đây không, bây giờ cũng không và sau này càng không thể để việc đó xảy ra.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cô ta đã dùng thủ đoạn để đầu độc cháu trai của cô, khiến thằng bé quyết định nghe theo lời cô ta mà làm phẫu thuật cho ông cụ, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ? Thế nhưng tôi lại không thể làm được gì chỉ có thể nhờ cơ quan pháp luật trừng trị cô ta mà thôi.”

Chuyện này…

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Bà Lục, bà có chắc chắn rằng cô Dương không có giầy phép hành nghề không?”

“Cô ta có giấy phép hành nghề hay không, các người cứ đến ban ngành liên quan điều tra một chút thì sẽ biết ngay thôi, chẳng lẽ tôi nói oan cho cô ta sao?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Bà Lục, vừa nãy bà mới nói cháu trai của bà bị cô Dương đầu độc nên mới đưa ra những quyết định hồ đồ như thế, thế xin hỏi có phải cháu trai của bà thích cô Giang không? Vì thế đang định vứt bỏ ranh giới kết hôn với người phụ nữ của em họ mình sao?

“Không phải thế.” Bà Lục trừng mắt nhìn về phía ký giả đưa ra câu hỏi đó, căm phẫn lên tiếng: “Cháu trai của tôi chính là con trai trưởng nhà họ Trần, Trần Tuần. Từ trước tới giờ thằng bé luôn là một người dịu dàng, lễ độ, là một người sống có chuẩn mực đàng hoàng. Sao có thể vứt bỏ ranh giới làm một chuyện ngu ngốc như cướp người phụ nữ của em họ mình chứ? Tắt cả mọi chuyện đều là do người phụ nữ Giang Tâm đó dùng thủ đoạn để quyến rũ cháu trai tôi, khiến thằng bé mắt hét lý trí. Nhà họ Lục và cả nhà họ Trần đều sẽ không chấp nhận một người phụ nữ như thế.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Bà Lục, ban nãy bà vừa nói tới việc lúc cô Dương ký giấy đồng ý phẫu thuật với nhà họ Trần, trong tay cô ấy không có giấy phép hành nghề, vậy thì bà có thể cho chúng tôi xem tờ giấy đó được không?”

“Đương nhiên là có thể rồi.” Bà Lục quay sang nhìn thao tác viên đang làm việc trên máy tính, nháy mắt với người đó.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ngay sau đó, trên màn hình lớn sau lưng bà Lục xuất hiện một tập tài liệu, giấy trắng mực đen rõ ràng, chỗ ký tên có chữ ký của Dương Tâm.

“Mọi chuyện là như thé, tôi tin tưởng rằng ánh mắt của các vị ký giả có mặt ở đây đều sáng tỏ, thật hay giả thì chỉ cần nhìn một cái đã có thể biết được. Hôm nay người của viện kiểm sát cũng đã đến đưa Dương Tâm đến ngục giam, một khi có thể chứng minh được lúc cô ta ký tờ giấy này trong tay không có giấy phép hành nghề thì tòa án sẽ trực tiếp phán tội cô ta.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lời nói của bà Lục vừa dứt, bên dưới bắt đầu truyền tới tiếng xôn xao.

“Các người cảm thầy chuyện này có bao nhiêu thật bao nhiêu giả?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Ừ, nói thế nào đây, chắc hẳn việc cô Dương không có giấy hành nghề Y là thật, giấy xác nhận phẫu thuật cũng là thật. Theo lý thuyết thì vụ án này chắc chắn sẽ bị định tội, thế nhưng tôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế. Ông cụ chính là người thân của Trần Tuấn, anh ta có thể vì một người phụ nữ mà hại chết ông nội mình sao?”

“Thế nhưng người của viện kiểm sát đã tới đưa Dương Tâm đến ngục giam, nếu như không có chứng cứ xác thật thì họ có dám làm những chuyện náo động như thế không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, chúng ta phải quản thế nào đây? Hôm nay bà Lục đã tổ chức buổi gặp mặt với phía báo giới, mục đích là để chúng ta có thể quảng cáo hết mức có thể về chuyện này. Chúng ta cứ làm theo những gì bà ấy đã nói cũng sẽ không có người nào truy cứu trách nhiệm đâu, hơn nữa còn có thể kiếm được một số tiền lớn, suy nghĩ nhiều như thế làm gì cho mệt?”

“Cũng đúng, vậy chúng ta mau chóng bắt tay vào làm thôi, còn nói nhảm làm gì nữa?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhìn những ký giả đang bàn tán xôn xao bên dưới, vẻ mặt bà Lục lộ vẻ hung tàn, bà ta không tin lần này.

Dương Tâm lại có thể lật ngược được nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bên trong phòng khách tại biệt thự nhà họ Dương.

Tôn Bích Như đưa tay lấy chiếc điều khiển tắt tivi, nghiêng đầu nhìn về phía Dương Nhã, cười nói: “Dương Tâm đúng là đá mài của con đấy, hôm nay con cũng được xem là vượt qua hết mọi thứ. Lần này.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

con phải làm thật tốt, ôi, trong tay không có giấy phép hành nghề mà dám ký giấy làm phẫu thuật, mẹ thấy là cái con Dương Tâm kia muốn mượn liễu vươn oai, vội vàng đi tìm đường chết.”

Dương Nhã cong môi cười một tiếng, chậm rãi lên tiếng: “Chúng ta cũng không cần làm gì chị ta cả, chính chị ta tự tìm đường đến chỗ chết. Con tin việc chị ta có đã học qua Y thuật cũng tin rằng chị ta có bản lĩnh, thế nhưng chị ta quá kiêu ngạo, tới mức trong tay không có giấy phép hành nghề mà cũng dám ký giấy phẫu thuật. Không phải chị ta ÿ rằng có Trần Tuần bảo vệ mình sao, con muốn xem một chút xem cái người nhà họ Trần này có thể bảo vệ chị ta hay không.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôn Bích Như đưa tay vỗ vai cô ta, lên tiếng dặn dò: “Đây là thời điểm quan trọng vì thế con đừng xem thường, chúng ta cũng phải tiền hành đồng bộ sản phẩm mới. Nếu lần này Dương Tâm không chạy khỏi vậy thì sẽ là chuyện vô cùng vui mừng thế nhưng nếu con nhỏ đó may mắn thoát được thì chúng ta cũng không đến mức thắt thủ.”

“Mẹ à, mẹ cứ yên tâm đi, con sẽ đốc thúc tiền hành việc này. Nếu xét về người hận Dương Tâm thì không có người phụ nữ nào qua được con đâu.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Ừ có chuyện gì không giải quyết được thì cứ đến tìm mẹ, mẹ sẽ bày kế cho con.”

“Cảm ơn mẹ.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Buổi chiều, cô con gái thứ hai của nhà họ Lê, Lê Vãn Trinh đã đăng tin thanh minh lên trang cá nhân của mình.

“Ba năm trước, vua Ai Cập đã mời tôi đến chỗ của ngài ấy làm phẫu thuật mở hộp sọ, trong não của vua có một cái bướu vô cùng đặc biệt. Với kỹ thuật của tôi ở thời điểm đó thì không thể nào hoàn thành nỏi một ca phẫu thuật có độ khó và độ tỉ mỉ cao như thế. Vì thế tôi đã liên lạc với người bạn cũ người vô danh của mình, mời cô ấy đến làm bác sĩ mổ chính cho đức vua. Ca phẫu thuật áy đã thành công tốt đẹp, cô ấy cũng không ham danh lợi, cho nên tôi chưa từng công bố chuyện đó ra ngoài, nhận công lao thay cô ấy. Hôm nay tôi đăng tin thanh minh, nhận mọi tội lỗi và sẽ kiểm điểm bản thân mình.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tin tức thanh minh này của cô ấy có thể nói đã khiến sóng gió nỏi lên.

Cho dù buổi sáng bà Lục đã tổ chức buổi gặp mặt các ký giải, phơi bày tội danh của cô Dương gây nên một đợi sóng gió kinh hoàng thế nhưng thông tin này vừa được đưa lên đã nhanh chóng chiếm trọn vị trí đứng đâu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không vì lý do gì khác chỉ vì câu nói “Một người bạn cũ người Vô Danh” của cô Lê.

người Vô Danh chính là một nhân vật nỏi tiếng trong ngành Y Học, chỉ nghe tên không thế người, tiếng vang cô cùng lớn ở giới Y Học này.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Có tin đồn ràng cô gái này là anh em kết nghĩa của “Mạc Sằu” ông tổ của khoa ngoại. Y thuật của Mạc Sâu vô cùng lợi hại, mặc dù hai người họ không phải tình thầy trò thế nhưng cô ấy vẫn được thừa kế hét mọi y thuật của người này.

Cô gái này đã từng công bố những thành quả nghiên cứu của mình trên những diễn đàn về Y Học, đẻ lại những tài nguyên vô cùng phong phú cho giới Y Học.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thế nhưng ông trời ghen tị với người tài, cô gái thần bí nhưng giỏi giang đó lại đột nhiên im hơi lặng tiếng suốt ba năm đổ lại đây.

Có người nói cô gái đó đã qua đời vì bệnh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cũng có người nói cô ấy nhìn thấu sự sống và cái chét vì thế quyết định bỏ lại mọi thứ, tìm một nơi yên tĩnh để sống qua ngày.

Tóm lại người phụ nữ được gọi là “người Vô Danh” này từng để lại cho giới Y Học một nguồn tài nguyên vô cùng phong phú. Mỗi lần nhắc tới người này những người quan tâm không khỏi cảm thấy xúc động, bùi ngùi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Không ngờ người ba năm trước phẫu thuật hộp sọ cho vua Ai Cập lại là người Vô Danh, bây giờ nghĩ lại một chút thì cũng chỉ có cô ấy mới có thể làm phẫu thuật có độ khó cao như thế, những bác sĩ ngoại khoa trên toàn thề giới cũng không dám làm phẫu thuật này thế mà cô ấy lại có thể thành công, không hỗ là người kế thừa của Mạc Sâu.”

“Chỉ tiếc là ba năm trước cô áy lại đột nhiên mát tích một cách bí ẩn, đúng là một tổn thất lớn cho giới Y DỌC sô “Đúng rồi, mong rằng cuộc đời còn lại của cô ấy sẽ được thuận lợi, bình an.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bên dưới phần bình luận cũng không có người nào chỉ trích Lê Vãn Trinh việc cô ấy giả mạo tên tuổi, bên dưới chỉ toàn là những lời thương tiếc và chúc phúc dành cho người Vô Danh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.