Truyện Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 142: đừng làm hại con trai tôi




Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + AzTruyen.net và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********

Chương 142: đừng làm hại con trai tôi

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cuộc đời này, trải qua nỗi đau mát con là quá đủ rồi.

Đứa con lớn chết khi cô còn đang mang thai nó, cô đã vô cùng đau lòng rồi, huống chỉ là cô đã nuôi Tùy Ý bảy năm nay rồi?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nếu như có chuyện gì không hay xảy ra, cô không biết bản thân mình còn có thể chống đỡ nồi nữa không.

“ Ngô Thiền, cô muốn cái gì tôi đều đáp ứng cô, đừng động đền con trai tôi.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vào lúc này, cô chỉ có thể tỏ ra bắt lực mới có thể thỏa mãn tâm lý biến thái của người đàn bà kia, nếu không may kích động đến cô ta, khiến cô ta làm ra những hành động mát trí.

Quả thực như thế, khi cô tỏ vẻ yếu đuối, Ngô Thiến bắt đầu cười lớn, “ Dương tâm, không ngờ sẽ có ngày mày phải cầu xin tao, được, tao cho mày một cơ hội, một cơ hội để mày cứu lây con trai của mày, trong nửa tiếng, nếu như mày không xuất hiện trước mặt tao, tao sẽ trực tiếp giết chết đồ tạp chủng này.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Dương Tâm trần định tinh thần, run giọng hỏi:” Cô, cô hiện tại ở nơi nào.”

Đối phương không trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ba giây sau, một tin nhắn hiện ra với địa chỉ cụ thể, kèm theo một câu: “Nếu mày dám gọi cảnh sát, tao hứa con trai của mày sẽ chết rất thê thả.

Báo cảnh sát?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không Không không Cô sẽ không báo cảnh sát!

Vào thời khắc sinh tử này, cô không tin ai ngoại trừ chính mình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhìn thấy Dương Tâm vội vàng đi ra ngoài, Lê Vãn cũng nhanh chóng đi theo.

“ Tâm Tâm, tớ đi với cậu.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Dương Tâm không có dừng lại, cao giọng ngăn cản: “Đừng đi theo, để tớ đi một mình là được rồi, cậu liên lạc với Tùy Tâm, xem xem con bé đang ở chỗ nào, bảo vệ nó cần thận,”

Lê Vãn đột ngột dừng lại, đúng vậy, bây giờ Tùy Ý đa xảy ra chuyện, không thể để Tùy Tâm cũng xảy ra bắt cứ chuyện gì, “ được, tớ sẽ đến chung cư Thịnh Cảnh, cậu yên tâm đi.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

* Tớ biết rồi.”

Ngay khi Dương Tâm lao ra khỏi phòng thí nghiệm, một vệ sĩ áo đen đã đi về phía cô.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cô Dương, nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, đã có chuyện gì vậy?”

Dương Tâm đột ngột dừng lại, liếc mắt nhìn anh ta, cô biết anh chàng này chính là vệ sĩ của Trần Tuần.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Anh ta đã ở đây, thì Trần Tuần cũng phải ở đây chứ.

“ Cậu chủ nhà anh đâu?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

A Thành gật đầu nói: “ Cậu chủ vừa trở về nhà họ Trần rồi, lệnh cho tôi ở đây bảo vệ, nếu như cô có việc gì cần, có thể giao cho tôi giải quyết.”

Trần Tuần quay trở về nhà họ Trần?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong lòng Dương Tâm chùng xuống, cô nghi ngờ hỏi: “Tình trạng của ông cụ ngày càng nặng sao?”

A Thành gật đầu, như đang nghĩ tới điều gì đó, và bắt ngờ lắc đâu, “Tình trạng của ông cụ vẫn chưa xấu đi, nhưng bà Lục đã nhờ giáo sư Bạch mỗ sọ não cho. ông cụ. khi cậu chủ nhận được cuộc gọi thì cuộc phẫu thuật sắp bắt đầu rồi, mặc dù bà chủ ngăn anh ấy, nhưng cậu chủ không yên tâm, muốn tự mình quay về.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Dương Tâm nhắm mắt lại, hiện tại cô không thể phân tâm, những chuyện khác dù có lớn cỡ nào cũng không lớn hơn tính mạng của con trai cô.

Trần Tuần ở trong nhà họ Trần, tin rằng anh ấy sẽ không đề cho bà Lục hồ đồ, trước mắt chuyện quan trọng nhát là đi cứu Tùy Ý.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đúng, đi cứu con trai cô.

“A Thành, tôi có chuyện gấp cần phải giải quyết ngay bây giờ, nên không nói nhiều lời với anh nữa, anh trước tiên cứ về nhà họ Trần trước đi đã.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

A Thành nghe xong nhanh chóng tránh sang một bên, dẫn cô đến chỗ đậu xe: “Cô Giang đi đâu vậy? đẻ tôi đưa cô đến đó.”

“Không.” Dương Tâm xoay người, hơi cong đâu gối, làm tư thề bắt đâu: “ Tôi đã học chạy maraton máy năm nay rồi, còn nhanh hơn cả ngồi xe.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhìn thấy bóng đen nhanh chóng biến mắt ở cuối con phó dài, A Thành không nói nên lời, người phụ nữ này đúng là …

Đó thực sự là một người phụ nữ toàn diện, thử hỏi có điều gì trên thế giới này mà cô ấy không thể làm được?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mười dặm ngoài ngoại ô, bên trong một công xưởng bỏ hoang.

Dương Tâm đã đền nơi chỉ sau hai mươi lăm phút.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cô thằm mừng vì đã học được cách chạy maraton nếu không cô chỉ có thẻ lái xe quanh thành phó, huống chi nửa tiếng, thậm chí một tiếng cũng có thể không tới được.

Nhìn hàng chục tên côn đồ xung quanh với dùi cui và dao, trái tim Dương Tâm hơi chùng xuống.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cô không ngờ rằng sự oán hận của Ngô Thiền đối với cô lại sâu sắc như vậy, cô ta đã thuê một số lượng lớn những tên côn đồ này để đối phó với cô.

“Dương Tâm…… không tồi, hai mươi sáu phút, đến trong thời gian đã thỏa thuận, vẫn là mày biết điều.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Một giọng nữ sắc bén truyền ra từ cửa nhà máy, kéo lại suy nghĩ của Dương Tâm.

Cô ngước mắt lên và thây Ngô Thiến đang chống gậy đứng trên bậc thềm, nhìn cô một cách hằn học nhìn cô, không thể nhịn được cười.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Rơi vào tay nữ nhân này, sợ rằng chỉ có thể cam chịu số phận, lúc mà chó điên cắn người, cô còn có thể cắn trả sao?

“Tôi đến rồi , Tùy Ý đâu? Đưa tôi đi gặp nó.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ngô Thiên cười chế nhạo, nháy mắt với bọn côn đồ đứng hai bên, sau đó bước trên đôi giày cao gót quay trở lại nhà kho.

Dương Tâm đứng ở chỗ cô, để cho hai tên lưu manh có ý đồ xấu mò mẫm xung quanh cô.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Khi cô cảm thấy động tác của bọn họ càng ngày càng quá trớn, muốn sờ đến bên hông cô, cô đột nhiên vươn tay siết chặt hai cánh tay của hai người, dùng sức một chút liền phát ra tiếng xương răng rắc.

“ Đau, đau, đau.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mẹ kiếp, người phụ nữ này có luyện võ, hơn nữa là người vô cùng giỏi trông nghề!

“ Nếu không muốn chết thì thành thật một chút đi, nếu không, tao cần chỉ cần vài giây là giết chết chúng mày.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nói xong, cô ấy hất hai người họ ra, sải bước chạy nhanh vào nhà kho.

Vừa vào mắt đã nhìn tháy Tùy Ý bị trói trên ghế gỗ, trên cổ áo có vết máu, không biết thương tích ở đâu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ngô Thiến cằm một con dao găm sắc bén trong tay, và lưỡi dao sáng lắp lánh đang chạm vào mặt cậu bé.

Khi nhìn thấy điều này, con ngươi của Dương Tâm co rút dữ dội, cô run giọng nói: “Ngô, Ngô Thiền , chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói, đừng làm con trai tôi bị thương.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ngô Thiến nuốt một hơi lạnh, cười gẳn nói: “ Dương Tâm à Dương Tâm, 30 năm ở Hà Đông, 30 năm ở Hà Tây mày có nhớ lúc đó mày diễu võ dương oai trước mặt tao, hủy hoại sự nghiệp của tao, hủy hoại †ình yêu của tao?”

Sau đó, cô quẹt tay cầm dao, trong giây tiếp theo, trên mặt cậu bé xuất hiện một vét máu dài ba phân, “Khuôn mặt thanh tú như vậy, về sau nó có thể mê hoặc hàng nghìn cô gái, mày nói tao có nên hủy hoại nó không, để cho cả đời này nó không thể sống cuộc sống của người bình thường được?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Dương Tâm hít sâu một hơi, nghiền răng nghiền lợi hỏi: “Nếu như mày chỉ muốn giết con của tao để trút giận, có lẽ may đã sớm giết nó rồi , cũng sẽ không có chuyện gọi điện thoại thông báo rồi bắt t đến đây, nói đi, rốt cuộc mày muốn cai gì?”

Ngô Thiến cười: “Đúng vậy, mục đích của tao không phải là đứa trẻ này, tao không thèm giết một đứa trẻmiệng còn hơi sữa, Dương Tâm, tao biết mày sinh là người luyện võ, tắt cả đám người ở đây hợp lại chưa chắc đã đánh được mày, muốn mày yên phận một chút, tao chỉ có thể xem con trai mày bắt đến đây.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Dương Tâm nghe xong lời này, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần người phụ nữ biến thái hành hạ một đứa trẻ, vậy thì Tùy Ý an toàn rồi.

“ Mày thả nó đi, tao tùy ý cho mày sắp xếp được không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Ha ha.” Ngô Thiền cười chế nhạo: “ Mày cho rằng tao ngu ngốc lắm à, đêm nó thả ra mày sẽ không phản công lại? Muốn tao tha cho đứa trẻ này một mạng, có thể, mày trước tiên trói lại đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.