Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 93: Chiến đấu với Chấn Thiên Huyền Hoàng




"Lâu quá, 8 lão già các ông hợp lại để di chuyển cái chuông lớn này mà chậm chạp như vậy, thật đúng là đám ăn hại!", Tô Minh khẽ quay đầu nhìn về phía đám người Lam Trung.

"Lẽ nào cậu ta phát hiện ra chúng ta dùng chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng từ trước? Vậy vì sao không ngăn cản chúng ta?", giọng nói lạnh lùng chế giễu của Tô Minh làm cho đám người Lam Trung mơ hồ, không khỏi nghĩ ngợi miên man.

"Đừng nghe cái thằng ranh con này nói bậy nói bạ, nó thì biết cái đếch gì, ông Trung, nó dọa các ông thì sao, giết nó đi!!! Dùng chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng giết chết nó đi",

"Đúng vậy, thằng ranh này đang khoe khoang dọa nạt chúng ta mà thôi", đám người Lam Trung gật đầu, thu hồi lại dòng suy tư của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Minh.

Tô Minh thật sự bó tay.

Anh quả thực đã biết từ lâu, được chưa? Chính anh cũng không phải người mù.

Ngay từ giây phút đầu tiên bước vào đại sảnh này, anh đã chú ý đến chiếc chuông lớn này.

Khí tức của chiếc chuông lớn này thật không đơn giản, mang theo một vẻ cổ xưa nặng nề, còn có mùi vị của linh khí ẩn chứa bên trong, không khỏi nói cho Tô Minh biết, nó chính là một bảo vật.

Sở dĩ anh không ngăn cản là vì muốn biết đám người Lam Trung sẽ sử dụng chiếc chuông lớn này như thế nào? Những pháp quyết sử dụng cùng nội dung cụ thể của câu thần chú là gì? Nếu không để đám người Lam Trung làm mẫu một cái, anh làm sao có thể rõ ràng?

Quả nhiên, đám người Lam Trung không để cho anh thất vọng.

Như vậy chuyến đi đến nhà họ Lam thu hoạch cực lớn, cái chuông quý giá này sau đó sẽ thuộc về anh, anh còn có thể sử dụng, khi dùng chắc chắn sẽ thuận lợi...

"Mộ Cẩn, tránh xa một chút", một khắc sau, Tô Minh nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, nói.

Diệp Mộ Cẩn gật đầu, tỏ vẻ "anh phải cẩn thận", rồi lùi về phía sau.

Rất nhanh, bên trong đại sảnh của biệt thự chỉ còn lại Tô Minh cùng 8 người Lam Trung.

"Bắt đầu đi. Đừng để tôi thất vọng", Tô Minh ngẩng đầu, liếc nhìn đám người Lam Trung, khóe miệng cong lên, lộ ra vẻ chờ mong.

Điều này làm cho đám người Lam Trung cảm giác mình như chịu sự sỉ nhục to lớn.

Sắc mặt cực kỳ khó coi.

Sau đó bọn họ nhìn nhau.

"Đi!!!", 8 người đồng thời hét lên.

Trong chớp mắt...

Chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng đã chuyển động.

Tự xoay tròn một cách điên cuồng.

Ánh sáng màu vàng nhàn nhạt từ mặt chuông lan tỏa ra bốn phía xung quanh, nhanh chóng nhuộm vàng toàn bộ đại sảnh.

Vô cùng kì quái.

"Âmmm...", sau đó, bọn họ đồng thời giơ tay lên, lòng bàn tay đều là ấn ký pháp quyết vô cùng phức tạp, hóa thành một số điểm sáng lập lòe trên mặt chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.

Lóe lên một cái rồi biến mất.

Khi điểm sáng trong nháy mắt chạm vào mặt chuông.

"Keng!!!"

Tiếng chuông vang lên.

Tiếng chuông dường như sắp thực chất hóa, tạo thành một gơn sóng hình xoắn ốc, bắn thẳng về phía Tô Minh.

Tiếng chuông vậy mà lại có phương hướng và có thể hoàn toàn khóa chặt mục tiêu.

Điều đáng sợ hơn chính là ngay cả khi chiếc chuông tập trung vào Tô Minh, có hơn 90% lực công kích của âm thanh tác dụng trên người Tô Minh, 10% sóng âm bị rò rỉ còn lại cũng khiến toàn bộ đồ làm bằng gỗ trong đại sảnh đều bị biến thành nhiều mảnh, và sàn đá cẩm thạch ở đại sảnh cũng hóa thành bột.

Ngay cả bên ngoài đại sảnh, mấy trăm con cháu dòng chính nhà họ Lam ở phía xa, ngoại trừ một ít người tu luyện võ đạo có thực lực cường đại, còn những người khác giờ khắc này đều cảm thấy cả thế giới không còn âm thanh nào, màng nhĩ như muốn rách, trong lỗ tai đau nhức, thậm chí có người lỗ tai đã bắt đầu rỉ máu.

Sắc mặt của Diệp Mộ Cẩn hoàn toàn tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp trợn lên, chính bởi vì hoảng sợ cùng lo lắng, hiển nhiên là bị uy lực của chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng làm cho hoảng sợ.

Còn Lam Tuyết suýt chút nữa xụi lơ, cô dường như nhìn thấy cảnh Tô Minh bỏ mạng tại chỗ, trong lòng tuyệt vọng khôn tả, ba năm cách biệt, vừa gặp lại đã phải chứng kiến Tô Minh chết trước mặt mình sao?

Vận mệnh bất công!

Nhìn Lam Lâm và Công Tôn Thần, hai người hưng phấn đến mức thiếu chút nữa hung hăng nhảy dựng lên, hưng phấn đến mức thở hồng hộc.

Nhưng.

Ai mà ngờ được...

“Cái này vẫn chưa đủ!”, trong điện quang hỏa thạch, mắt nhìn thấy những đợt công kích của tiếng chuông kinh khủng kia đã đến trước mặt, Tô Minh lại mỉm cười, quát khẽ một tiếng, đột nhiên giơ nắm đấm lên, đối diện một cách vô cùng tự tin và mạnh mẽ.

"Ầm!"

Tô Minh không cần sử dụng bất kỳ quyền pháp hay võ công nào.

Mà chỉ sử dùng sức mạnh đơn thuần.

Cú đấm này cũng đủ nặng, hơn nữa bởi vì khả năng kiểm soát sức mạnh của anh cực kỳ chính xác, lực tấn công bằng nắm đấm khá sắc bén và tập trung... Điều quan trọng nhất là sức mạnh đơn thuần của cú đấm này cũng phải hơn 100.000 cân.

Người tu luyện võ đạo cảnh giới bán Thiên vị hậu kỳ, khó khăn lắm mới có thể đạt được 100.000 cân sức mạnh thể lực mà thôi, Tô Minh bây giờ chỉ đạt đến bán bộ Thiên Vị mà đã tương đối kinh người, không thể không nói đến linh tuyền ở đáy hồ cùng bảo vật giúp ích cho anh rất nhiều.

"Phịch!"

Các dấu quyền hung hăng va chạm với đòn tấn công sóng âm hình xoắn ốc của Chấn Thiên Huyền Hoàng.

Có thể thấy rõ ràng, cả người Tô Xuân dường như chỉ run nhẹ dưới sự va chạm, còn sóng âm của tiếng chuông vậy mà... Lại... Lại thật sự đã vỡ rồi!

Không sai, vỡ nát.

Chia năm xẻ bày.

Hóa thành mảnh nhỏ.

Đám người Lam Trung suýt chút nữa ngất đi, đầu thật giống như bị một chiếc búa nặng đập vào...

Không tin.

Có chết cũng không tin.

Lực tấn công của chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng này hung dữ đến mức nào? Hơn nửa đêm hôm qua bọn họ đã thử, cái hố lớn ở sau vườn có thể chứng minh!

Uy lực kia có thể giết chết người tu luyện bán Thiên Vị sơ kỳ? Uy lực đó có thể chôn vùi 8 người bọn họ trong nháy mắt? Ấy thế mà lại bị Tô Minh ngăn chặn? Cái quái gì thế này?

Lam Lại, Lam Lâm, và cả đám người Công Tôn Thần như mất hồn... đứng đờ ra như tượng đá.

Hoàn toàn mờ mịt.

Hoàn toàn ngờ nghệch.

Đặc sắc nhất phải kể tới Lam Nhiễm, vốn dĩ cô ta đỡ Lam Tuyết, nhưng hiện tại lại biến thành Lam Tuyết đỡ cô ta, nếu không..., cô ta đã xụi lơ trên mặt đất.

"Uy lực chỉ có thế này à? Có chút khiến người ta thất vọng!", Tô Minh mở miệng nói rồi khẽ lắc đầu.

"Đừng dừng tay, dùng toàn lực di chuyển Chấn Thiên Huyền Hoàng!!!", Lam Trung quát lên với giọng nói gắt gỏng và tức giận, còn có chút đè nén sợ hãi.

Đôi mắt của Lam Trung có chút đỏ như máu, giống như phát điên.

Khi ông ta gầm nhẹ một tiếng, nhất thời, 8 vị tu luyện Tông sư một lần nữa đồng thời giơ tay lên.

Hây... Sau khi pháp quyết được kết hợp, từng tia sáng ngưng tụ thành những điểm sáng thực chất hóa, cuộn trào mãnh liệt hướng về phía chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.

Kết quả là.

"Leng keng...", chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng liên tục bị gõ, như muốn phát điên, ánh sáng vàng tràn ngập càng lúc càng nồng nặc và thâm trầm, mặt chuông điên cuồng rung động, từng đợt sóng âm lao thẳng về phía Tô Minh.

Liên tục không ngớt.

Thật quá đáng sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.