Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 92: Quân át chủ bài của nhà họ Lam




Rất nhiều người trong phòng lúc này đều vô cùng kinh hãi, đôi mắt đờ đẫn như kẻ ngốc. Còn Lam Lâm há hốc mồm, hóa thạch tại chỗ. Hắn ta không chấp nhận nổi Tô Minh hống hách như vậy.

Còn Lam Trung là người già lớn tuổi trong nhà họ Lam vẫn giữ được bình tĩnh. Ông ta hét lớn một tiếng: “Giết hắn! Giết hắn đi!”

Giọng nói già nua chứa đầy sát ý!

“Phải rồi! Giết chết thằng khốn này đi!”, cuối cùng Lam Lâm cũng phản ứng lại, như con thú bị giẫm phải đuôi, vừa lùi về sau vừa hét lớn.

“Sao… Sao hắn dám?”, cách đó không xa, Lam Nhiễm bấu chặt tay Lam Tuyết, liên tục lắc đầu, sắc mặt tái nhợt.

“Phù, phù, phù…”, đồng thời lúc này có hơn chục cường giả nhà họ Lam vây xung quanh.

Những người này đều ở cảnh giới tụ khí đỉnh phong và bán bộ cảnh giới tông sư, thực lực không phải yếu nhưng họ không phải những người mạnh nhất của nhà họ Lam, dù sao thì vẫn còn đám người ở cảnh giới tông sư như Lam Trung.

Nhưng lúc này 8 người họ căn bản không dám đối mặt với Tô Minh. Bởi vì chỉ cần một người trong số họ bị thương thì sẽ không đủ 8 người, như vậy sẽ không thể đẩy được chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.

Chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng mới là thứ quan trọng nhất.

“Cút hết đi! Một đám không biết sống chết”, bị mười kẻ chưa đạt đến cảnh giới tông sư vây quanh nên Tô Minh đứng dậy, ngẩng đầu quát một tiếng.

Thoắt cái, trên người Tô Minh toát ra khí tức khủng khiếp, giống như quả bom nguyên tử, giống như có hàng ngàn hàng vạn bàn tay vô hình đập về xung quanh.

Cả phòng lớn không ngừng rung chuyển, có thể bị sập đổ bất cứ lúc nào.

Mười cường giả ở cảnh giới tụ khí đỉnh phong kỳ và bán bộ cảnh giới tông sư của nhà họ Lam đều cảm thấy mình như bị xe tải đi tốc độ nhanh đâm phải.

Sức mạnh kinh người đâm vào làm nát nội tạng của họ, đâm cho huyết khí của họ đều bị đứt hết.

“Phụp, phụp, phụp…”, máu tươi chảy đầm đìa, còn lòi cả xương ra.

Tô Minh chỉ đứng lên mà mang theo khí thế khủng khiếp thế sao? Những người này đều trợn trừng mắt lên, kinh hãi đến quên cả thở.

Mặc dù trước đó đã chuẩn bị sẵn tâm lý, biết được Tô Minh có thể đánh bại Vương Đạo Khánh, thực lực chắc chắn rất mạnh, nhưng khi đối mặt thì họ vẫn bị dọa chết khiếp.

Cách đó không xa, Công Tôn Lưu đứng bên cạnh Công Tôn Thần cũng thấy kinh ngạc.

“Bác Lưu! Chuyện này…”, Công Tôn Thần nuốt nước bọt ừng ực, không nói nên lời, tóc tai dựng đứng vì quá kinh hãi.

Sự phẫn nộ, oán hận và uất ức trong lòng hắn giờ đây không còn nữa, chỉ còn cảm thấy mình may mắn. Bởi vì trước đó hắn đã giả bộ ngây ngô và đóng vai rùa rụt cổ.

“Tuổi trẻ mà có được thực lực như này, quả là không tầm thường”, Công Tôn Lưu cảm thán, ánh mắt già nua chứa đầy vẻ hoảng sợ và kiêng kị.

Đám Lam Trung lúc đầu đều ngây người ra nhưng sau đó không ai bảo ai, dường như đều hiểu ý nhau nên tất cả đều nhìn về phía chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.

“Gia chủ Lam! Không biết nhà ông còn bao nhiêu cường giả nữa? Mười người thì ít quá!”, Tô Minh quét nhìn Lam Lại đang run rẩy bò từ đất dậy, mặt bị bỏng đỏ, chảy cả máu.

“Mày…”, Lam Lại vừa kinh hãi vừa sợ, còn đầy vẻ oán hận, nhìn thẳng vào Tô Minh nói: “Tô Minh! Mày muốn chết sao? Thực lực của mày mạnh thật đấy, nhưng mày có ngăn được hàng trăm tu giả võ đạo của nhà họ Lam không? Kể cả mày có ngăn được thì khi tất cả tu giả võ đạo nhà họ Lam bị bức ép, họ cũng sẽ chôn sống mày được”.

Ánh mắt Lam Lại trầm đục, giọng khàn khàn, trong giọng nói chứa đầy vẻ cay độc và dọa dẫm, dường như chỉ cần không hợp ý là sẽ quyết chiến một phen ngay.

Lúc Lam Lại uy hiếp Tô Minh thì hơn chục cường giả nhà họ Lam bị khí tức của Tô Minh làm cho trọng thương, giờ đây đều chật vật từ trên đất bò dậy, tiếp tục áp sát về phía Tô Minh. Khí tức trên người họ rất không ổn định, thật sự như muốn nổ tung đến nơi.

Không chỉ có vậy, bên ngoài biệt thự cũng có rất nhiều cường giả nhìn chằm chằm vào Tô Minh… Họ đều đang đợi mệnh lệnh của gia chủ.

Tô Minh có chút bất ngờ, người nhà họ Lam đúng là rất đoàn kết, lại còn không sợ chết nữa. Có thể trở thành một trong tám gia tộc lớn ở Đế Thành đúng là phi thường.

“Tất cả tu giả võ đạo của nhà họ Lam đều xông lên trước mặt tôi với tinh thần tự diệt thì biết đâu tôi lại phải thật sự mang mối hận suốt mất”.

Tô Minh cười mà không phủ nhận uy lực của tinh thần tự diệt.

“Đáng tiếc! Tôi chắc chắn một điều là gia chủ Lam không dám đâu”, Tô Minh cười khinh bỉ.

Càng là gia tộc lớn kế thừa lâu đời thì càng muốn được tồn tại mãi mãi.

Nếu như bất chấp tất cả để tự diệt? Ha ha… Đúng là nghĩ nhiều quá rồi!

“Không dám sao?”, Lam Lại cắn chặt răng, dáng vẻ như kiểu thật sự muốn hạ lệnh khi bị Tô Minh khích tướng.

Tô Minh lặng lẽ nhìn Lam Lại, ánh mắt đầy vẻ chế giễu, dường như đang nói: “Tôi đợi đấy”.

Hai người cứ giằng co cầm chừng…

Còn Lam Tuyết ở đằng xa lòng như lửa đốt.

Cô rất muốn hét lớn để nói với Tô Minh: “Hiện giờ Lam Lại đối đầu với anh, uy hiếp anh, nói đến những chuyện khác đều là cố ý. Họ muốn thu hút sự chú ý của anh để anh phớt lờ sự tồn tại của đám Lam Trung, để bọn họ liên kết chân khí, vận chuyển huyền công để tranh thủ thời gian đẩy được chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng đấy”, Lam Tuyết sốt ruột đến phát khóc.

Cô không hiểu! Chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng bắt đầu phát ra ánh sáng thần bí rồi, vậy mà không nhìn thấy sao? Còn cả âm thanh vang vọng trên chuông cũng không nghe thấy sao? Sao còn không mau ngăn cản đám Lam Trung lại?

“Hì hì! Thực lực mạnh thật, đúng là không thể tưởng tượng nổi, như chiến thần hạ phàm vậy. Tiếc là đồ không có não, cái số phải chết bởi chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng rồi”, vẻ sợ hãi tái nhợt trên mặt Lam Nhiễm nhanh chóng biến mất, lúc này cô ta phấn khích, nói với giọng bỡn cợt: “Chị họ yêu quý ơi! Không phải người đàn ông của chị là tên ngốc đấy chứ?”

“Tô Minh! Họ đang kéo dài thời gian, cái chuông kia có vấn đề”, đúng lúc này Diệp Mộ Cẩn lên tiếng, trên khuôn mặt đẹp đều là vẻ nghiêm túc.

“Bây giờ mới phát hiện ra sao? Muộn rồi!”, Lam Lại cười hì hì, đột nhiên lùi về sau, đứng cách xa Tô Minh, trên khuôn mặt sưng vù toàn là vẻ đắc ý và tàn nhẫn.

“Ha ha… Ông Trung! Ra tay đi!”, Lam Lâm đứng ở đằng xa cũng kích động, toàn thân run rẩy.

Còn cả Công Tôn Thần cũng không kìm nổi mà sắc mặt đỏ ửng, nắm chặt nắm đấm với vẻ chờ đợi. Nhà họ Lam quả là có quân át chủ bài, quân chủ bài rất lớn.

Không chừng hôm nay có thể nhìn thấy thằng khốn đáng chết này chết ở đây ý chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.