Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 762 Nhưng giờ có hối hận cũng chẳng ích gì.




Rõ ràng là lạnh lùng, lại rất có tình có nghĩa, khiến người ta bất ngờ.

"Cụng ly", Tô Minh giơ ly rượu lên, nói với Quý Thanh Hòa.

"Vậy mới đúng chứ", dưới khăn che mặt, đôi mắt Quý Thanh Hòa sáng lên, chợt đổi mới cái nhìn về Tô Minh. Nếu Tô Minh cũng sợ cô công chúa Cổ Kim kia thì lúc này đã run rẩy, ồn ào muốn chạy trốn rồi. Thế thì cô ta sẽ rất thất vọng, cảm thấy mình giúp nhầm người, may mà, cách nhìn người của cô ta vẫn chính xác chán.

Ngô Lập Tàng đen mặt.

Ông trời của tôi ơi!

VietWriter

Khi nào rồi mà còn vậy?

Chắc công chúa Cổ Kim đang trên đường tới đây luôn rồi, ông cậu bà cô của tôi ơi, hai người còn có tâm trạng thảnh thơi cụng ly nữa hả?

Đã gặp lạc quan, nhưng chưa thấy ai lạc quan cỡ này.

Ngô Lập Tàng hối hận muốn chết, vì đã dẫn Tô Minh và Quý Thanh Hòa đến lầu Huyền Nguyệt ăn cơm. Sớm biết tính cách cả hai như thế thì nên dẫn về nhà trọ luôn, đỡ phải gặp loại người như cậu Cổ kia.

Nhưng giờ có hối hận cũng chẳng ích gì.

Trên trán Ngô Lập Tàng lấm tấm mồ hôi.

Sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.

Cách đó không xa.

Hoàng Vĩnh Lãnh lành lạnh nói:

“Dương Triều! Tư chất của cậu tốt, mặc dù không phải là đỉnh cao nhưng cũng coi như hàng thượng thừa. Vì vậy khả năng được vào học viện Linh Võ là rất cao. Lần này tôi là ‘người lái đò’ của cậu, về lý mà nói thì chúng ta cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, sau này chắc cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc, nên tôi cũng không nói nhiều nữa. Nhưng vừa hay hôm nay nhắc đến chuyện này thì tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một câu, núi cao còn có núi cao hơn, làm việc gì cũng phải cân nhắc, nếu xốc nổi quá sẽ gây nên hậu quả khó đỡ đấy”.

Dương Triều nghe thấy vậy thì gật đầu rồi rót rượu cho Hoàng Vĩnh Lãnh.

“Cậu nhìn xem! Cô gái kia trẻ tuổi mà đạt đến cảnh giới Động Hư sơ kỳ rồi. Thiên phú võ đạo này làm sao có thể dùng từ ‘yêu nghiệt’ để miêu tả? Nhưng tôi đoán, hôm nay cô ta không chết thì cũng tàn phế, con đường võ đạo cũng chỉ dừng ở đây. Đây chính là cái giá phải trả”, Hoàng Vĩnh Lãnh thấp giọng, chỉ vào Quý Thanh Hoà nói.

Dương Triều lại gật đầu.

Thời gian chầm chậm trôi đi, chừng một phút sau thì đột nhiên vọng lại tiếng bước chân lên cầu thang.

Tòa nhà bốn tầng lập tức yên tĩnh lạ thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.