Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 62: Xếp hạng viện võ đạo




Lưỡi kiếm đó đã đâm vào cổ của Chu Khánh Di rồi!

Không gian yên tĩnh không một tiếng động.

Phải đến mười giây sau, rất nhiều học viên cảm thấy có gì đó kỳ quái!

Bởi vì Chu Khánh Di không hề ngã xuống.

Thông thường, khi cổ bị đâm, cổ họng bị rách thì chắc phải chết rồi ngã sấp xuống đất.

“Tôi… Tôi… Vẫn chưa chết?”, đột nhiên Chu Khánh Di thất thần nói, sau đó lớn tiếng khóc: “Tôi vẫn còn sống, hu hu…”.

Lúc này cô ta mới biết, được sống thật là tốt biết bao.

Tất nhiên là cô ta không chết rồi, lực khống chế của Tô Minh tốt đến mức nào chứ? Mặc dù đâm vào cổ Chu Khánh Di nhưng chỉ là đâm xượt qua da thôi chứ không đâm thủng cổ họng, vì vậy cô ta chỉ bị ngoại thương thôi.

“Tôi… Tôi đột phá rồi!”, một giây sau, Chu Khánh Di lại nói, toàn thân đờ đẫn.

Cô ta thấy vui buồn lẫn lộn.

Tất nhiên là đột phá rồi!

Cô ta vốn ở tầng đỉnh phong của cảnh giới tụ khí. Hơn nữa, nhìn từ khí tức thì cô ta đã ngưng thở được thời gian không ngắn, tích lũy đủ rồi, từ đó có thể đột phá rồi, chỉ là cô ta thiếu cơ hội mà thôi.

Cơ hội có dễ đến thế không? Tất nhiên là không rồi.

Nhưng có thể tạo nên cơ hội.

Khi còn ở Huyền Linh Sơn, sao mình lại tu luyện nhanh như vậy, cách một thời gian đã đột phá rồi. Tu luyện cũng đơn giản như uống nước ăn cơm vậy. Ngoài có khả năng thiên bẩm về võ đạo thì điều quan trọng hơn là dường như lúc nào bản thân cũng phải đối mặt với sinh tử.

Những dã thú khủng khiếp, thậm chí là những dã thú loại cực lớn sắp tiến hóa thành yêu ở Huyền Linh Sơn đã bị mình giết rất nhiều, và trong những lần đó mình cũng phải đối mặt với không biết bao nhiêu lần nguy hiểm.

Trong lúc nguy hiểm đến tính mạng là lúc dễ phát huy tài năng tiềm ẩn nhất, dễ phá bỏ giới hạn và dễ đột phá nhất.

“Huyệt vị của tôi đều được nới lỏng rồi, tôi đột phá rồi! Tôi thật sự đột phá rồi”, Chu Khánh Di vừa khóc vừa cười, cảm xúc thay đổi đột ngột, thậm chí quên cả đau.

“Đừng kích động! Đưa tay cho tôi!”, Tô Minh nhìn cánh tay Chu Khánh Di chảy đầy máu, bị kiếm đâm nhìn mà xót.

Tô Minh nắm chặt cánh tay đó của Chu Khánh Di, sau đó vận chuyển chân khí rồi truyền vào cơ thể cô ta.

Rất nhanh….

“Tôi cầm máu cho cô rồi, cũng may là không bị thương vào xương. Buổi tối, đợi khi thuốc đến thì cô đến tìm tôi, tôi sẽ bôi thuốc cho. Chậm nhất là ngày kia là có thể khỏi hoàn toàn. Vết thương trên cổ cũng vậy, sẽ không để lại sẹo đâu”, Tô Minh nói.

Một lát sau…

Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn về phía các học viên đang với tất cả cung bậc cảm xúc, nào là đờ đẫn, kinh hãi, thần sắc phức tạp, có cả sự mong đợi.

“Tu giả võ đạo nếu muốn tiến bộ, muốn đột phá, muốn có sức chiến đấu khủng khiếp thì có rất nhiều cách. Nhưng tôi có thể nghiêm túc nói cho các người biết, con đường tắt chính là chiến đấu sinh tử”, Tô Minh nghiêm túc nói từng câu từng chữ.

Trong viện võ đạo im lặng như tờ.

“Bắt đầu từ hôm nay, trong những ngày tôi làm giáo tôn thì ban ngày mọi người phải dừng lại tất cả việc huấn luyện và tu luyện của mình. Các người chỉ cần làm theo sắp xếp của tôi, tiến hành chiến đấu sinh tử là được”, Tô Minh lại nói, giọng nói lớn hơn.

“Tất nhiên, đã là chiến đấu sinh tử thì khó tránh khỏi nguy hiểm và cái chết. Vì vậy, ai sợ hãi, ai tiếc mạng sống thì hôm nay có thể ra khỏi viện võ đạo nhà họ Diệp. Cũng không cần lo lắng phía Diệp Mộ Cẩn, tôi sẽ nói giúp học viên đó”.

“Nghe rõ cả chưa?”

Lúc đầu đều là sự im lặng.

Tiếp đó…

“Nghe rõ rồi ạ!”

“Lớn tiếng hơn nữa!”

“Nghe rõ rồi ạ!”

Tiếng hô lớn vang khắp cả viện võ đạo.

“Giáo tôn, việc này…”, Chu Khánh Di có chút lo lắng, nói.

“Nếu đã lựa chọn luyện võ thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị thương, thậm chí là trả giá bằng tính mạng”, Tô Minh thản nhiên nói, trong lời nói chứa đầy vẻ lạnh lùng.

Chu Khánh Di hít một hơi thật sâu.

“Cô cũng không cần lo, kể cả là trận chiến sinh tử thì chỉ cần không phải chết tại chỗ, chỉ cần vẫn còn một hơi thở thì tôi vẫn có thể giúp người đó sống lại và hồi phục hoàn toàn”, Tô Minh tiếp tục an ủi: “Quên nói với cô, y đạo của tôi không kém võ đạo đâu”.

Nói xong, Tô Minh rời đi.

Chu Khánh Di đứng một hồi lâu trên đất, đờ đần người ra. Y đạo của Tô Minh cũng giỏi như võ đạo ư?

Võ đạo của Tô Minh kinh khủng đến mức nào, đâu còn là người nữa mà là thần rồi. Tất cả mọi người ở đây đều biết, ngay cả yêu nghiệt, quái vật cũng không thể miêu tả nổi.

Y đạo không kém võ đạo, vậy thì còn gì lo lắng nữa? Có Tô Minh ở đây thì nhất định tỷ lệ tử vong của học viên sẽ không lớn.

Tô Minh quay về giáo tôn các và bắt đầu tu luyện.

Anh có thiên bẩm võ đạo cực cao nhưng anh cũng là người rất nỗ lực. Nếu không thì anh sẽ không thể đạt đến cảnh giới tông sư hậu kỳ ở độ tuổi này.

Buổi chiều, Tô Minh vẫn tiếp tục tu luyện.

Lúc này, trong một phòng họp vô cùng đơn giản mà không kém phần sang trọng trong khách sạn phồn hoa tráng lệ ở Đế Thành, một nhóm người đang vây quanh bàn hình bát giác. Trong số họ, có người đứng, cũng có người ngồi.

Những người ngồi đều là người đàn ông trung niên, ai nấy đều với khí thế uy nghiêm, chắc phải là những người ở vị trí cao trong thời gian dài mới có được khí thế và phong thái như vậy.

Không chỉ vậy, nhìn cách ăn mặc của những người đang ngồi thì đều có thể đoán ra họ vô cùng giàu có.

Ví dụ, trang phục họ mặc đều có chất liệu tơ tằm, hơn nữa còn là lụa tơ tằm tự nhiên có tuổi đời chục năm, được dệt bằng tay, vv…

Đồng hồ trên tay họ cũng đều là của những hãng nổi tiếng như Patek Philippe và Vacheron Constantin và đều được đặt riêng, vì vậy mọi người cũng đừng nghĩ đến việc mua nó trên thị trường, bởi mọi người còn không có cơ hội nhìn thấy nó.

Phía sau mỗi người đàn ông trung niên đều có một người trẻ tuổi, có cả nam lẫn nữ.

Con trai thì với vẻ nho nhã, điềm tĩnh khiêm tốn, nhưng cũng có người thì lạnh lùng, sắc bén.

Con gái thì đều với dung mạo tuyệt sắc, khí chất hơn người.

Điều đáng kinh ngạc hơn là những người có mặt ở đây, bất luận là những người đàn ông trung niên đang ngồi hay những người trẻ tuổi đang đứng thì họ đều là tu giả võ đạo.

Tám người ngồi ở đây là ai? Họ chính là gia chủ của tám gia tộc lớn ở Đế Thành!

Còn những người trẻ tuổi ở phía sau họ đều là những người thừa kế của tám gia tộc lớn.

Tám gia tộc lớn đó là: Nhà họ Cơ, nhà Công Tôn, nhà họ Dư, nhà họ Phùng, nhà họ Diệp, nhà họ Ngụy, nhà họ Lam, nhà họ Hoàng.

Và đây chính là thứ tự sắp xếp trước sau của tám gia tộc.

Thứ tự này từ đâu mà ra? Về cơ bản thì sắp xếp theo xếp hạng trong trận giao lưu viện võ đạo của tám gia tộc ở mỗi năm.

Viện võ đạo đại diện cho sức mạnh võ đạo của tám gia tộc, còn đại diện cho việc tám gia tộc này trong tương lai có thể đưa bao nhiêu thiên tài đến Huyền Linh Sơn và còn đại diện cho tiềm lực trong tương lai nữa.

Vì vậy, xếp hạng trong trận giao lưu viện võ đạo chính là xếp hạng của các gia tộc.

Tất cả đều đã được thừa nhận!

Còn về những điều khác thì đều là những điều vô cùng quan trọng trong mắt người bình thường, ví dụ như trong tám gia tộc, gia tộc nào kiếm được nhiều tiền hơn? Ai mua được nhiều đất hơn? Ai có danh tiếng hơn, vv…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.