Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 387: Đồ yêu nghiệt




Anh thả Ngư Dung Băng vẫn ôm từ nãy trong lòng.

Vết thương của Ngư Dung Băng đã hồi phục.

Ngược lại có chút không quen, đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc vẫn khá có cảm giác, đặc biệt là trên người Ngư Dung Băng có mùi hương nhàn nhạt, mùi hương cơ thể dính trên người Tô Minh, khiến tâm trí Tô Minh có chút dao động, nhưng cũng chỉ là cảm xúc dao động lóe lên rồi biến mất, sau đó toàn bộ tâm tư của Tô Minh đều ở trên người Tiêu Dẫn.

Nghe thấy âm thanh giống như đoạt mệnh kia, tim bốn người Tiêu Dẫn cũng sắp xé toạc ra, bị dọa đến mức sắp tê liệt, nhưng vẫn còn ôm một chút hy vọng.

Bởi vì dù sao chỉ một mình Tô Minh, bốn người bọn chúng chạy trốn bốn hướng khác nhau, lẽ nào Tô Minh có thể trong khoảng thời gian giới hạn một người giết bốn người sao?

Trong điện quang hỏa thạch.

Tô Minh một quyền đấm ra!

Đại hoang vu quyền.

Quy vu trần ai.

Quyền này là khống chế Tiêu Dẫn.

“Mạng ta xong rồi”, sắc mặt Tiêu Dẫn thảm hại, tuyệt vọng, khổ sở, hối hận không nên đến đây, chủ nhân người sai rồi!

Sai hoàn toàn.

Trong thời gian ngắn.

Tiêu Dẫn quy vu trần ai, hóa thành tro bụi, một yêu nghiệt đỉnh cấp vị trí cao võ, cảnh giới Chân Vương trung kỳ sát ý nhập đạo, lúc này đã chết không tiếng động, bị đập chết như một con muỗi.

Mà trong nháy mắt Tiêu Dẫn chết, ba người Trần Tẫn trên thực tế là có chút may mắn, mừng rỡ vì Tô Minh chọn giết Tiêu Dẫn.

Ba người bọn họ nhân cơ hội này chạy trốn, xác suất sống sót rất lớn.

Nhưng mà.

Nghĩ nhiều rồi.

Thật sự nghĩ nhiều rồi.

Gần như không có dùng bất kỳ thời gian cách nhau, cùng lúc Tô Minh giết Tiêu Dẫn, anh cũng đã đứng trước mặt Trần Tẫn.

“Mày”, tâm trí Trần Tẫn nổ tung, con ngươi nhìn vỡ vụn, giống như thấy quỷ.

Làm sao có thể có tốc độ như vậy?

Anh ta nào có biết, Tô Minh nắm tương đối tốt quy luật không gian.

Cộng thêm duy trì quy luật không gian.

Anh quả thật có tốc độ như vậy.

Rắc!

Cận chiến, cộng thêm nhân lúc Trần Tẫn thất thần, Tô Minh giơ tay, lập tức túm cổ Trần Tẫn, đồng thời lúc cổ Trần Tẫn bị bóp vỡ, Long Ngục kiếm hí vang dội, trực tiếp muốn bóp chết thần hồn Trần Tẫn đang muốn mưu đồ tháo chạy.

Nhổ cỏ tận gốc, không phải sao?

Ngược lại hai người Từ Lục và Cao Kình lúc này thở phào nhẹ nhõm, hai người đã một bước bước vào hư vô.

Tiến vào hư không, vô tận vô diễn.

Tô Minh không thể tìm thấy bọn họ, bọn họ vẫn sống.

Nhưng mà.

Một khắc sau.

Tô Minh lại một bước bước vào hư không.

Tay trái tay phải đồng thời túm lấy.

Cuối cùng cứng rắn túm được hai người Từ Lục và Cao Kình từ trong hư không.

Điều này quá đáng sợ!

Lâm Chân Võ cũng nhìn đến ngây ngốc.

Đều trốn vào hư không, sao còn có thể dễ dàng bị bắt đi?

Bao gồm hai người Từ Lục và Cao Kình cũng đều tuyệt vọng thành kẻ ngu, chỉ còn lại cái lắc đầu vô tri vô giác, không chấp nhận nổi.

Bọn họ nào có biết, Tô Minh dưới tác dụng đồng thời của thần huyết và bảo tàng huyết mạch, giác quan, cảm giác, thị lực, trực giác, nhãn lực v.v… cũng đều suy diễn ra một đỉnh phong không thể tưởng tượng nổi.

Cho dù là vô diễn vô tận, bao trùm trong hư không của hư không gió bão, chỉ cần hai người Từ Lục và Cao Kình không chạy xa thì anh vẫn có thể cảm nhận được, có thể khống chế

Chỉ như vậy mà thôi.

Hai tay Tô Minh phát lực “đùng đùng”, đó chính là sức mạnh thuần túy 15 triệu kg, dọa người, vô cùng dọa người, lập tức té ra.

Hai người Từ Lục và Cao Kình trực tiếp bị đập xuống đất.

Toàn bộ chỗ vị trí Linh Võ thành đều trầm xuống, cũng bị cú ngã va chạm này xé ra một cái hố cực đại và vô cùng sâu.

Mà hai người Từ Lục và Cao Kinh bị đập thành máu thịt.

Thần hồn giống như muốn chạy vậy, cũng muốn cầu xin tha thứ, nhưng sắc mắt Tô Minh bình tĩnh, giơ tay lên chính là một trận gió dao quơ múa, thắt cổ thần hồn hai người.

Quả quyết tàn nhẫn khiến lòng người nguội lạnh.

Quan trọng là người có ý rõ ràng cảm nhận được từ đầu đến cuối, cảm xúc và sắc mặt Tô Minh thật sự không có một chút biến hóa, giống như từ Tư Thiên Cẩm đến tàu con thoi tác chiến, đến đám người Tiêu Dẫn, đều là tùy ý giống như giẫm chết một con kiến.

“Đã xong rồi sao?”, Ngư Dung Băng ở bên cạnh run rẩy, trên gương mặt xinh đẹp chỉ còn lại sự sợ hãi khác thường.

Trên trời.

Hai người Ngư Đằng, Ngư Vọng không biết mình đã bỏ chạy như thế nào, bọn họ bị dọa hết hồn rồi.

Tên Tô Minh kia đúng là yêu ma, yêu ma quỷ quái còn sống.

Con người, làm sao có thể yêu nghiệt như vậy được?

Thật ra Tô Minh biết việc hai người đó chạy trốn, thậm chí, nếu anh muốn cũng có thể đuổi theo, giết chết hai người họ. Nhưng mà, bây giờ không cần thiết, sau này vẫn còn cơ hội giết. Vì hai tên tiểu tốt mà phải đuổi theo thì không cần thiết.

Huống hồ.

Còn có một vị khách tới thăm. Không phải sao?

“Tên khốn này, rõ ràng…”, đột nhiên Ngư Dung Băng nhớ tới mình vì tạo ra một cơ hội để Tô Minh có thể sống mà trực tiếp dùng mạng để đổi. Kết quả…

Tô Minh càng ngày càng mạnh, càng yêu nghiệt. Cô ta càng nghĩ càng tức.

“Tên khốn này, anh phải bồi thường cho tôi, nếu không, tôi nhất định sẽ…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.