Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 386: Đã xong rồi sao?




Giống như không gian, thời gian đều được tăng cấp, tất cả mọi người từ trên xuống dưới Linh Võ tràng đều giống như lập tức bị phong hoá.

Giống Lâm Chân Võ, bây giờ những người đang ở cảnh giới Chân Vương như Tiêu Dẫn chỉ có một suy nghĩ: bọn họ dường như đã bị thu nhỏ lại cả tỷ lần chỉ trong tích tắc, trở thành những con kiến nhỏ hơn cả hạt bụi, lúc nào cũng có thể hóa thành hư vô cùng với thế giới.

Thậm chí bọn họ không thể ngẩng đầu nhìn về phía Ma La Kiếm một lần.

Bởi vì, trực giác nói với bọn họ, chỉ cần nhìn nó, thần hồn của bọn họ đều có thể bị ám ảnh sợ hãi vĩnh viễn, tâm cảnh có thể vỡ vụn hoàn toàn, con đường võ đạo có thể hoàn toàn biến mất.

Rốt cuộc thanh kiếm kia là sự tồn tại gì chứ?

Như là không thể dùng cấp bậc để phán đoán được.

Cứ như là một sự tồn tại vô địch.

Giờ phút này, toàn bộ các tầng của Linh Võ thành đều đang thần phục, cầu nguyện, tất cả các tầng đều đang run rẩy, chấn động.

Trên trời, lớp bình phong che chở đã vỡ vụn. Phải biết rằng, lớp bình phong che chở bầu trời ấy chính là mánh khóe Tư Thiên Cẩm lấy được từ chỗ của Tư chủ Tư Nam Quân, nó là một mánh khoé khá đáng sợ.

Có lẽ, dùng một vài công kích kinh khủng có thể đánh vỡ một đoạn ngắn, thu hẹp độ rộng, nhưng muốn đánh vỡ toàn bộ lớp bình phong này thì độ khó vô cùng cao.

Nhưng chỉ dựa vào một thanh kiếm, còn chưa động kiếm, chỉ bằng khí tức trên thân kiếm đã ung dung phá vỡ lớp bình phong ấy.

Thật đáng sợ.

Thậm chí, nhìn kỹ thì cả bầu trời đã bắt đầu suy yếu rồi, đều dần dần thoái hoá về hướng không gian hỗn độn khi trời đất chưa tách ra.

“Gì đây?”, Tư Thiên Cẩm nổi da gà.

Cô ta chưa bao giờ cảm nhận được mùi vị chết chóc rõ ràng như vậy.

Quá rõ ràng.

Giống như cô ta đã tiến vào địa ngục tử vong.

Trên tay cô ta cũng có kiếm, còn là bảo bối đã đạt tới cấp bậc bán bộ Chân Khí nữa. Thế nhưng, lúc này, thanh kiếm ấy đã gãy lìa vì sợ hãi.

Tư Thiên Cẩm nào dám suy nghĩ gì khác nữa chứ?

Trong sự sợ hãi tột độ, suy nghĩ vừa lóe lên, cô ta lái tàu con thoi chiến đấu, định rời khỏi đây.

Dường như tàu con thoi chiến đấu cũng cảm nhận được sự sợ hãi ấy.

Nó lập tức phóng lên bầu trời.

Nhưng mà.

Có thể đi sao?

Tô Minh nâng tay lên, Ma La Kiếm chém ra.

Một vết chém này.

Không hề bắn ra kiếm quang

Thậm chí, không dao động chút khí tức nào cả.

Nhìn bằng mắt thường, dường như động tác chém vừa rồi của Tô Minh chỉ là ảo giác.

Nhưng mà.

Một giây sau.

Tàu con thoi chiến đấu bay tới giữa không trung, thậm chí đã biến mất một nửa vào hư không, lập tức bất động!

Bất động một cách khó tin!

Tư Thiên Cẩm sợ hãi đến độ muốn rớt cả hai mắt, toàn thân đứng không vững, bởi vì cô biết cái chết thật sự đã đến gần.

Theo sát.

Tàu con thoi tác chiến kia bắt đầu biến mất, giống như là băng gặp lửa, gặp phải nhiệt lượng thì điên cuồng nóng chảy!

Kinh khủng hơn là vào thời điểm tàu con thoi tác chiến nóng chảy, Tư Thiên Cẩm ở trên tàu con thoi tác chiến muốn bò lên chạy trốn cũng không làm được, bởi vì im hơi lặng tiếng, dưới kiếm quang bao phủ không nhìn thấy của La Ma kiếm, không ai có thể chạy trốn.

Hàng tỷ tỷ sợi trong ánh mắt cứ như vậy trơ mắt nhìn tàu con thoi tác chiến từng chút nóng chảy thành hư vô, cứ nhìn Tư Thiên Cẩm hóa thanh hư vô trong tuyệt vọng vô tận.

Cuối cùng, ngay cả chút mảnh vụn cũng không còn sót lại.

Im lặng thật lâu.

“Vậy nên, ta cũng đã nói rồi, cô không đi nổi, tại sao lại không tin chứ?”, Tô Minh nhìn vào hư vô, giữa không trung không có một chút giấu vết, anh lẩm bẩm.

Có lúc, nói thật không có ai tin.

Không kìm được, Tô Minh lại cúi đầu, nhìn xuống Ngư Dung Băng trong lòng: “Cô xem, đây không phải xong rồi sao?”

Cứu Ngư Dung Băng khỏi sinh tử, giết Tư Thiên Cẩm, rất khó sao? Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Không khó, không phải ư?

Ngư Dung Băng thiếu chút nữa mắt trợn trắng bất tỉnh.

Cô ta có phần muốn gặp lại tiền bối Ninh Triều Thiên, sau đó hung hãn oán hận Ninh Triều Thiên: Tiền bối Ninh, đồ nhi của ông căn bản chính là chân thần, cần người ta bảo vệ sao?

Cô ta cảm thấy, thậm chí Tô Minh cho dù đích thân đối mặt với tư chủ Tư Nam Quân cũng sẽ không có bất cứ chuyện gì?

Cô ta càng nghĩ càng không hiểu, tiền bối Ninh Triều Thiên có đồ nhi phi nhân loại như Tô Minh thì còn cần phải trốn đông trốn tây cái gì? Trực tiếp quay lại đại lục Thần Thương, giết Tư Nam Quân, không thơm sao?

Lúc này.

Ma La kiếm cũng hóa lại thành vòng tay, đeo trên cổ tay Tô Minh, trong toàn bộ thiên địa, hàng tỷ tỷ tu giả võ đạo không có ai dù là một vài tia suy nghĩ, vẫn quy cách đã định, vẫn giống như phong hóa theo năm tháng.

Ngược lại Tô Minh sắc mặt có chút tái nhợt.

Nhưng trong lòng thì kích động.

“Kiếm này có vẻ uy lực mạnh mẽ khác xa so với lần trước thi triển”.

Mạnh mẽ quá sức tưởng tượng, bản thân Tô Minh cũng cảm thấy như đang nằm mơ.

“Thiên nữ tiền bối, chuyện gì đã xảy ra?

“Thanh Ma La kiếm này quả thật rất tốt, lần này anh sử dụng, so với lần trước, cảm giác uy lực lớn hơn rất nhiều là bởi vì bây giờ cảnh giới bản thân anh bây giờ và cường độ cơ thể đã đề thăng hơn rất nhiều so với ngày trước, có thể phù hợp hơn với La Ma kiếm. Chỉ như vậy mà thôi, trên thực tế, uy lực của Ma La kiếm anh vừa mới nhìn thấy vẫn chỉ là một góc băng sơn uy lực thật sự của La Ma kiếm”.

“Phù”, Tô Minh hít một hơi dài, ánh mắt ngưng lại, nhiều hơn là kỳ vọng, tiếp đó chính là cười khổ: “Đáng tiếc, Ma La kiếm mạnh mẽ quá mức, cũng không phải là chuyện tốt, tôi cũng rất khó vận dụng nó hoàn toàn trong thời gian ngắn. Lần này vận dụng, tôi vẫn tiêu hao giá không nhỏ, một ngày cũng chỉ có thể vận dụng một lần. Cũng may có thần huyết và kho tàng huyết mạch ở đây, nếu không thì một ngày vận dụng một lần thì tôi cũng không chịu nổi”.

Ngay chính lúc này.

Sau khi Tô Minh vận dụng Ma La kiếm giết Tư Thiên Cẩm và tàu con thoi tác chiến, qua khoảng một hai phút, xung quanh, suy nghĩ đầu tiên của bốn người Tiêu Dẫn chính là chạy!

Hồn cũng bị dọa sắp chạy mất rồi!

Chạy cũng là kiểu chạy hỗn loạn không có phương hướng.

Cảnh Tư Thiên Cẩm và tàu con thoi tác chiến tan rã vừa rồi đủ để khiến bọn họ sợ hãi, cả đời để lại bóng ma.

“Chạy? Nói rồi, các ngươi cũng không đi nổi, sao mà không tin chứ?”, Tô Minh lắc đầu một cái, có chút bất đắc dĩ.

Lúc này quả thật là anh có hơi tiêu hao lớn.

Làm thế nào cũng không vận dụng được Ma La kiếm nữa.

Nhưng vì cường độ thân thể và cảnh giới hiện tại đích thực là vẫn có thể, vì vậy cho dù sau khi vận dụng Ma La Kiếm, sức chiến đấu cơ bản của anh vẫn còn.

Chí ít, bóp chết bốn người Tiêu Dẫn, giống như trò chơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.