Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 384: Thật sự khiếp sợ




Tất nhiên, không cần biết là nguyên nhân gì, Tư Thiên Cẩm giờ phút này phải căng hết tất cả dây thần kinh của mình lên, cảm nhận uy hiếp tử vong mạnh mẽ.

“Song đao phá không!”

“Bảy mươi hai trảm thiên thần!!”

“Bát hoang huyết ma đao!!!"

Tư Thiên Cẩm không dám giữ lại bất kỳ một chiêu thức nào nữa, cô ta điên cuồng tung chiêu.

Sát ý ập đến dữ dội, Tư Thiên Cẩm trông cứ như một đống máu.

Một quyền biến mất, màu máu bỗng chốc xuất hiện.

Hai thanh đao di chuyển, đao ảnh đầy trời.

Có cái lướt lên cao, có cái chém xuống đất.

Phá không gian, vỡ nát cả bầu trời.

Hai tay cô ta cầm đao, vung tay lên, cứ có cảm giác đao chém muôn dân.

Cực kỳ sắc bén.

Đao đạo, đao ý, đao thế, ba đao cộng lại đẩy song đao đến đỉnh cao của sức mạnh!

Nhưng.

Dù thế thì đối mặt với ba đòn quy vu trần ai, Tư Thiên Cẩm vẫn không thể yên tâm được.

Bấy giờ cô ta đặt rất nhiều hy vọng vào bốn người Tiêu Dẫn, Tư Thiên Cẩm này tạm thời chưa chết được, chỉ cần cố gắng đỡ ba đòn của Tô Minh, thì sau đó Tô Minh sẽ là người chết trước!

Quả nhiên.

Ngay sau đó.

Tư Thiên Cẩm nhìn rất rõ, tất cả mọi người ở Linh võ tràng đều thấy rất rõ.

Bọn Tiêu Dẫn dồn hết sức tấn công, tất cả đều đánh vào một mình Tô Minh.

Tô Minh vẫn theo dõi Ngư Dung Băng sát sao, chắc chắn đòn tấn công của bốn người Tiêu Dẫn không thể ảnh hưởng đến Ngư Dung Băng.

“Keng”.

Bốn người bọn Tiêu Dẫn tấn công, đòn đánh chạm vào chuông Thiên Địa Huyền Hoàng bao quanh người Tô Minh trước.

Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng chỉ có thể đỡ được một chút rồi biến mất, trở về người Tô Minh.

Tất nhiên là không thể chống lại được.

“Ha ha ha”, bốn người bọn Tiêu Dẫn nở nụ cười kỳ quái, bọn họ nghĩ rằng nguyên nhân Tô Minh không quan tâm đến sự tấn công của bốn người họ là để khởi động chuông ảnh, nhưng dù chuông ảnh đó lợi hại thật, có thể giảm đi sức tấn công của họ phần nào, nhưng cũng chỉ có như thế, sau đó thì sao?

Sau đó Tô Minh sẽ bị bốn đòn tấn công khủng khiếp hóa thành một đống thịt nát.

“Hay lắm! Anh quá khinh thường người của Sát đường rồi!”, Tư Thiên Cẩm hận không thể cất tiếng cười to, cực kỳ hưng phấn, cô ta cũng nghĩ như thế…

Trong phút chốc.

Bốn đòn tấn công đó đều đánh vào người Tô Minh.

Rõ ràng, tất cả đều đánh vào người Tô Minh.

Nhưng mà!

Nhưng…

Tô Minh không hề bị giết thành cát bụi.

Trên người anh chỉ có thêm vết kiếm, vết đao.

Chỉ gãy mất xương sườn.

Chỉ có chút máu tươi mờ nhạt.

Không còn gì nữa.

Hơn nữa, dường như chưa đến một hơi thở, vết thương trên người Tô Minh đã trực tiếp biến mất.

Cứ như dáng vẻ bị thương của anh lúc nãy chỉ là ảo giác mà họ tưởng tượng ra vậy thôi.

Cảnh tượng đó đã khiến tất cả mọi người phải trố mắt nhìn!

Quá đáng sợ.

Nên biết rằng sức mạnh của bốn người bọn Tiêu Dẫn không hề kém cạnh gì!

Sức tấn công mà bốn người cùng dồn lại, dù là một cao thủ cảnh giới Chân Hoàng không tránh né cũng sẽ chết!

Thế nhưng Tô Minh lại…

Mẹ nó chứ!

Bốn người Tiêu Dẫn cảm thấy đầu mình như nổ tung.

Ngư Dung Băng lại khiếp sợ, xúc động đến nỗi phải chửi tục: “Mẹ nó!”

Tư Thiên Cẩm chỉ thấy cả người bị mình ngân châm băng giá cắm vào.

Lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Cô ta sợ hãi.

Sợ thật sự.

Cùng lúc đó.

Cô ta phát điên, mấy đạo công kích giống như gió bão hướng tới va chạm với ba quyền của Tô Minh.

Miễn cưỡng có thể chống lại.

Nhưng rất yếu thế.

Tư Thiên Cẩm xoay người định chạy trốn!

Cô ta lợi dụng mấy chiêu bài chưa lật cuối cùng của mình vừa rồi lại chỉ có thể ngăn cản được một phần ba quyền kia của Tô Minh thôi. Bây giờ không trốn còn đợi đến lúc nào nữa chứ?

Cô ta sợ hãi đến mức trái tim muốn nổ tung.

“Đại Hoang Vu quyền! Đại Hoang Vu quyền! Đại Hoang Vu quyền!”, nhưng cô ta vừa định chạy trốn thì Tô Minh lại đánh ra ba quyền.

“!”, Tư Thiên Cẩm muốn điên rồi.

Còn tới nữa sao?

Quyền pháp mạnh mẽ đã vượt quá tưởng tượng, cảnh giới Vô Chi sao? Không cần tiêu hao sao? Loại quyền cấp bậc ấy, cho đổi thành một cường giả cảnh giới Chân Hoàng thi triển cũng không thể nào không trả giá, cũng không thể nào thi triển liên tục, càng không thể thi triển liên tục sáu lần!

Cô ta đã có suy nghĩ muốn chết.

Cô ta sợ hãi muốn tè ra quyền.

Tư Thiên Cảm cảm nhận được triệt để mùi vị của cái chết.

Tuyệt vọng đang tới.

Cô ta không còn để ý đến những thứ khác nữa.

Bây giờ cô ta chỉ muốn sống thôi.

Ngay khi cô ta bước ra, đột nhiên nhìn thấy tàu con thoi chiến đấu.

Đúng rồi.

Tàu con thoi chiến đấu.

Sao lại quên mất tàu con thoi chiến đấu chứ?

Tàu con thoi chiến đấu không chỉ có tác dụng xuyên qua không gian, còn có thể dùng để chiến đấu, nó là bảo bối hiếm thấy.

“Tứ Phương Lôi Kỳ!”, Tư Thiên Cẩm khẽ gào.

Tứ Phương Lôi Kỳ là một bảo bối tốt.

Một lần duy nhất.

Nhưng có thể ngăn cản được sự công kích của cảnh giới Chân Vương đỉnh phong kỳ.

Là con gái nuôi của Tư Nam Quân, đương nhiên trên tay cô ta có không ít thứ tốt.

Tứ Phương Lôi Kỳ được cô ta sử dụng.

Ngay lập tức.

Một lá cờ vuông màu đỏ hiện ra.

Trận pháp xao động, vô số bóng đen hạ xuống.

Trận pháp như sao như mây giăng khắp nơi.

Giống như một bàn cờ vô tận.

Cấu tạo phức tạp, hấp thu năng lượng của trời đất, liên kết hai thế giới hư và thực.

Toàn bộ quá trình xảy ra cực nhanh, hoàn thành chỉ trong nháy mắt.

Một lá cờ màu đen chắn sau lưng Tư Thiên Cẩm.

Mới vừa rơi xuống.

“Bùm”.

Tứ Phương Lôi Kỳ.

Vỡ tan!

Đối mặt với ba Đại Hoang Vu quyền, cho dù là Tứ Phương Lôi Kỳ, cũng không giữ được.

Cực kỳ đáng sợ.

Dưới tác dụng của Quy Vu Trần Ai, vạn vật trong trời đất, có thứ gì trụ vững được chứ?

Có điều, dù không trụ được nhưng vẫn có thể kéo dài thời gian Ma La Kiếm xuất hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.