Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 361: Hạ mình khiêu chiến




“Vậy à?”, mặc dù trong lòng Hoàng Linh Viện hận nỗi không thể băm Hứa Như Ý thành trăm mảnh, đặc biệt là Hứa Như Ý lại xinh đẹp khiến cô ta đố kỵ. Nhưng Mạnh Lăng đã lên tiếng thì sao cô ta phản bác được? Ngộ nhỡ chọc Mạnh Lăng giận thì phải làm sao?

Sau đó, Mạnh Lăng lại nói: “Cô Hoàng! Lần này tôi đến không phải là đón Tô Minh đến đại lục Thanh Huyền, mà tôi là học viên đến học viện Linh Võ để tu luyện, nhân tiện khiêu chiến Tô Minh. Vì vậy, nếu cô Hoàng đến đón Tô Minh thì không nên bỏ lỡ”.

“Cái gì?”, Hoàng Linh Viện hỏi với vẻ hống hách. Cô ta vốn không xinh lắm, lúc này mặt kích động nên nhăn nhó càng xấu hơn.

Sau đó…

“Ha ha…”, Hoàng Linh Viện bật cười, nói: “Cậu chủ Mạnh còn cần phải học ở học viện Linh Võ sao?”

Cô ta phụt cười hả hê.

Cô ta cười, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Chân Võ: “Viện trưởng Lâm! Ông có biết cậu chủ Mạnh là ai không? Là nhân tài yêu nghiệt nhất của đại lục Thanh Huyền, tạo nên bao nhiêu kỳ tích, lại hiểu ba môn thần thông. Cậu ta xếp thứ tư trong bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long ở tầng võ trung, cũng nằm trong top 10, là người duy nhất dưới 30 tuổi thôi đấy. Một cậu chủ Mạnh như này cần phải học ở học viện Linh Võ sao? Ai có thể dạy cậu ta? Ha ha”.

Hoàng Linh Viện nói xong thì sắc mặt của những lãnh đạo cấp cao ở học viện Linh Võ như Lâm Chân Võ đều biến đổi. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Họ đều với vẻ chấn động.

Họ biết Mạnh Lăng rất yêu nghiệt nhưng không ngờ lại kinh khủng đến mức đó.

Không nói đâu xa, chỉ nói ngay bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long ở tầng võ trung, là bảng xếp hạng top những người trẻ tuổi trong tầng võ trung.

Đừng nói là xếp thứ bốn, kể cả thứ bốn trăm thì cũng đã khủng khiếp lắm rồi.

Vậy mà Mạnh Lăng xếp thứ tư!

Trời ơi!

Thật khó tưởng tượng nổi!

Nhất thời, từng ánh mắt nhìn về phía Mạnh Lăng, đều là vẻ kính sợ và khó tin.

Mạnh Lăng có chút bất lực. Hắn vốn muốn khiêm tốn nhưng giờ lại thành ra như vậy.

“Cậu chủ Mạnh! Anh đến học viện Linh Võ để khiêu chiến Tô Minh sao?”, sau đó Hoàng Linh Viện lại trừng mắt nhìn Mạnh Lăng, có chút cạn lời: “Cậu chủ Mạnh! Mặc dù Tô Minh gần đây có danh tiếng khá lớn, họ còn nói Tô Minh là yêu nghiệt siêu cấp khó kiếm nhưng có thể so sánh với anh không? 1000 người trong bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long có ai không yêu nghiệt đâu? Nhưng anh lại xếp thứ 4, vậy mà anh lại nhún mình đến học viện Linh Võ để khiêu chiến với Tô Minh? Cậu chủ Mạnh! Anh có coi trọng Tô Minh quá không đấy? Hắn có xứng không?”

Mặc dù Hoàng Linh Viện nói năng không dễ nghe nhưng trên thực tế cô ta nói cũng đúng.

Ngay cả ông Ngụy cũng gật đầu, nói: “Cô chủ ba nói cũng có lý! Mặc dù đại lục Tinh Vũ đến vì Tô Minh nhưng đánh giá và dự đoán về cậu ta cũng chỉ trong ba năm thôi. Có thể vào được top 100 trong bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long, cuối cùng trước 30 tuổi vào top 50, đây là giới hạn của cậu ta, vậy thì có thể so sánh với cậu chủ Mạnh không?”

Ông Ngụy có chút bất lực.

Có phải cậu chủ Mạnh hơi coi thường bản thân mình không?

Có được ba môn thần thông lại đi khiêu chiến với một cậu nhóc còn chưa vào được tầng võ trung, đúng là khiến mọi người cạn lời.

“Chuyện này…”, Mạnh Lăng nhìn sang phía Hứa Như Ý với vẻ oán trách. Hắn cũng không muốn làm việc vô vị này, cũng không muốn tự hạ mình chạy đến đây khiêu chiến Tô Minh, chẳng phải vì sư muội sao?

“Hai vị sứ thần! Chi bằng cứ ở lại học viện Linh Võ, tôi nghĩ, không bao lâu nữa Tô Minh có thể xuất quan rồi”, Lâm Chân Võ đi lên trước lại lên tiếng khuyên can, thái độ vô cùng khiêm tốn.

“Cũng được! Đợi khi Tô Minh xuất quan để cậu chủ Mạnh dạy cho một trận để hắn nhìn rõ thực lực của mình, sau đó tôi sẽ đưa hắn đến đại lục Tinh Vũ”, Hoàng Linh Viện gật đầu, nói.

Cô ta vốn không muốn ở lại học viện Linh Võ, nơi rác rưởi này không xứng với tôn nghiêm của cô ta. Nhưng hiện giờ Mạnh Lăng ở đây thì cô ta cũng ở, như vậy mới có cơ hội ở gần hắn, biết đâu lại có cơ hội thân mật hơn.

“Phó viện trưởng Dương! Đưa hai vị sứ thần đến Thiên Tùng Các ở sau núi rồi tiếp đón cho tốt”, Lâm Chân Võ thở phào nhẹ nhõm, vội gọi phó viện trưởng ở bên cạnh, nói.

“Vâng, vâng”.

“Cậu chủ Mạnh! Thời gian này tôi sẽ ở lại học viện Linh Võ”, Hoàng Linh Viện nhìn về phía Mạnh Lăng, lời nói dịu dàng hơn, ý tứ rất rõ ràng, hy vọng thời gian này Mạnh Lăng sẽ đến tìm cô ta.

Mạnh Lăng chỉ cười mà không nói gì, trong lòng thấy bất lực.

Thân phận và địa vị của Hoàng Linh Viện cũng được, đại lục Tinh Vũ cũng mạnh. Nhưng nhan sắc khí chất của Hoàng Linh Viện cũng tạm, hắn cắn răng liên hôn với nhà cô ta cũng không vấn đề.

Chỉ tiếc là, hắn đã có ý với sư muội Hứa Như Ý rồi.

“Cậu chủ Mạnh đến vì Tô Minh sao?”, sau khi Hoàng Linh Viện và ông Ngụy rời đi, Lâm Chân Võ đi về phía Mạnh Lăng, nói.

“Đúng vậy!”, Mạnh Lăng gật đầu, sau đó lại nói: “Viện trưởng yên tâm! Tôi chỉ muốn dạy cho Tô Minh một bài để trút giận cho sư muội Hứa Như Ý của tôi chứ không làm hại đến tính mạng của hắn và viện trưởng đâu. Tôi cũng rất tiếc nhân tài”.

Ý của Mạnh Lăng như kiểu hắn chắc chắn sẽ thắng và có thể trấn áp Tô Minh vậy.

Từ tận đáy lòng, Lâm Chân Võ thấy cạn lời.

Mặc dù Mạnh Lăng đứng thứ 4 trên bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long đúng là khủng khiếp, đây là thực lực yêu nghiệt trong truyền thuyết. Nhưng Tô Minh kém sao?

Chưa nói đến việc Tô Minh và Mạnh Lăng ai mạnh hơn?

Ít nhất thái độ tự phụ của Mạnh Lăng cũng khiến ông ta thấy chán ghét.

“Viện trưởng cứ yên tâm! Mạnh Lăng thật sự chỉ dạy dỗ tên khốn Tô Minh một chút thôi, chứ không lấy mạng hắn, mong ông đồng ý cho Mạnh Lăng và Tô Minh tham gia trận chiến này, coi như tôi xin ông”, Hứa Như Ý nói với vẻ đáng thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.