Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 352: Cờ Thiên Hồn




Hoang mạc bao phủ khắp đất trời.

Như kéo toàn bộ mọi người và không gian trên quảng trường Linh Võ vào thời đại hoang dã ở hàng tỷ năm trước.

Một vùng đất khô cằn, đìu hiu, vắng vẻ, lạnh lẽo vô cùng vô tận.

Đất trời như mất đi sức sống, không có bất cứ sự sống nào, điêu tàn héo úa, chỉ còn duy nhất một quyền!

Một quyền kia lặng yên không có bất cứ âm thanh nào, giống như là ảo giác, lập lòe, khiến người ta cảm thấy hết sức quái dị.

Trông thì không lớn, cũng chậm, không ngưng thật hay ẩn đi, cũng không theo một quy tắc nào, lại chẳng có vẻ gì là sắc bén.

Hoàn toàn không thích hợp với hai chữ mạnh mẽ.

Nhưng!

Một quyền ấy vừa đấm ra.

Một Long Ngục Kiếm đạt tới cấp bậc Nguyên Khí kéo theo một mảnh sắc mầu ánh vàng vừa chém tới trước mắt Tô Minh, mũi kiếm cực kỳ sắc bén kia lại rung mạnh lên!

Giống như là đang sợ.

Sau đó...

"Keng!"

Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang vọng khắp đất trời.

Chấn động vòm trời.

Long Ngục Kiếm như một con rắn bị bàn tay khổng lồ nắm lấy.

Sắc vàng tan tác.

Rồi bay ngược ra ngoài.

Không những thế, khi nó bay ngược ra ngoài, Trần Thanh Minh đang đứng trên không cũng mặt mày trắng bệch không còn chút máu, rồi phun ra một ngụm máu!

"Mày...", Trần Thanh Minh không chỉ chấn động mà còn hoảng sợ.

Bà ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh!

Trong đầu chấn động đến sông cuộn biển gầm.

Bà ta đã sử dụng cả Long Ngục Kiếm, thế mà vẫn không thể giết chết Tô Minh, trái lại, còn bị một quyền của Tô Minh giải quyết hết sức nhẹ nhàng?

Đùa gì thế?

Giờ phút này, không chỉ mình Trần Thanh Minh, mà hơn mấy chục triệu con người trong ngoài quảng trường Linh Võ, cũng kinh ngạc đến nỗi suýt nữa ngất xỉu tại chỗ, không thể tin được mình đã nhìn thấy gì!

"Tôi cái gì mà tôi? Bà già, để tôi tiễn bà xuống suối vàng!", Tô Minh cũng hừng hực ý chí chiến đấu. Dưới khí thế tiêu điều vô vàn vô tận của "Đại Hoang Vu Quyền", dường như mọi người đều bị cái cảm giác vắng vẻ ấy ảnh hưởng. Chỉ có mình Tô Minh - người ra quyền là không, trái lại còn tỏa ra khí thế kinh người, sát khí tận trời, không chút chần chừ lại đấm ra một quyền!

Một quyền này, cũng nhắm thẳng vào Trần Thanh Minh.

"Khốn kiếp! Thằng con hoang, là mày ép tao đó!", Trần Thanh Minh rùng mình tựa như bị đè dưới vô vàn lớp băng, chợt cảm thấy mùi vị của cái chết đang kề cận.

Nào dám chần chừ gì nữa?

"Cờ Thiên Hồn! Ra cho tôi!", Trần Thanh Minh hét lên.

Khi thế trên người bà ta lập tức trở nên tà ác.

Chợt có tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.

Một lá cờ đỏ tươi phần phật hiện lên giữa không trung.

Trên lá cờ ấy, chỉ riêng vô số trận pháp đan xen đã đủ để khiến người ta hoa mắt, ít nhất phải cả ngàn trận!

Không những vậy, bên trên còn có một đống hình đầu lâu. Có vẻ chúng là một ký hiệu cổ, đỏ đen đan xen, nhìn kỹ thì chúng như đang di chuyển trên mặt cờ, trông rất sống động.

Nhưng đáng sợ là hình đầu lâu ấy lại có thể hấp thu được mọi loại khí trong đất trời.

Đặc biệt là huyết khí, tử khí, khí tức hủy diệt.

Vả lại, không riêng trong trời đất mà ngay cả hư không xung quanh cũng bị vét sạch, hấp thu, mai một...

Từng luồng sức mạnh hư không cuồn cuộn không ngừng bị đầu lâu hấp thu vào trong lá cờ đỏ tươi kia!

Hơn nữa, đây chỉ là bắt đầu. Sau khi lá cờ đó mở ra giữa trời thì càng ngày càng to ra, trải rộng bốn phía.

Phút chốc, đã che trời lấp đất!

Toàn bộ vòm trời đều bị nó bao phủ.

Ngay cả Mặt Trời cũng biến mất.

Nhiệt độ của toàn bộ Linh Võ Thành, đặc biệt là học viện Linh Võ bắt đầu giảm xuống.

Thậm chí là màu sắc trong không khí cũng biến thành màu đỏ tươi.

Mà từng quyền dùng sức mạnh hoang vu đang nhắm thẳng vào Trần Thanh Minh cũng chợt biến mất.

Sau khi Trần Thanh Minh dùng cờ Thiên Hồn, rõ ràng đã trả một cái giá đắt, bởi vì mắt thường có thể thấy được, từng kinh mạch trên người bà ta lồi lên, rồi biến thành màu đen.

Cả người bà ta như bị hiến tế, nhập ma.

"Mẹ kiếp! Đây không phải là vũ khí nữa rồi, mà là bí bảo!", Lâm Chân Võ ngẩng phắt đầu lên, hoảng sợ, run giọng nói.

Ông ta thật sự bị dọa!

Bí bảo mạnh hơn vũ khí bình thường nhiều lắm.

Thường thì bí bảo phải trải qua không biết bao nhiêu năm tháng để luyện hóa, hơn nữa còn tốn rất nhiều công sức, thiên tài dị bảo mới có thể thành công.

Nhưng, cái quan trọng nhất lại là bí trận.

Như thế nào là bí trận? Nó chính là trận pháp thời cổ, vào lúc ấy, trận pháp nhiều nhất, cũng mạnh nhất. Về sau, con đường tu luyện trận pháp mới ngày càng lụn bại.

Nhiều trận pháp mạnh đến lòng người run sợ.

Trong nhiều sách cổ có ghi lại sức mạnh dời non láp biển của trận pháp thời ấy.

Mà trong bí bảo thì chắc chắn có bí trận.

"Tầng võ đạo tầm trung chắc chắn không có bí bảo!", Lâm Chân Võ phát điên. Nếu nói thanh Long Ngục Kiếm kia là Nguyên Khí, thì có lẽ là do đại lục Tụng Thiên gặp số hên, tình cờ có được một kiện nguyên khí. Sau đó, nó lại tình cờ bị Trần Thanh Minh lấy được thì cũng thôi.

Nhưng nó lại là bí bảo!

Đây là điều không có khả năng!

Nói khó nghe thì nếu một nơi xuất hiện bí bảo, tầng võ đạo tầm trung hoàn toàn không có tư cách và cũng chẳng dám đi tranh giành. Không thì, chỉ tích tắc sau sẽ có cao thủ ở tầng võ đạo cao hơn, hoặc thậm chí là cao thủ trong thế giới Đại Thiên bên ngoài Tiểu Thiên hạ xuống cướp đi.

Trần Thanh Minh kia rốt cuộc là ai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.