Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 350: Chân thân của Trần Thanh Minh




Phải, thực lực của anh đã nằm ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người, anh đã che giấu đi rất nhiều, nhưng Trần Thanh Minh cũng chẳng kém cạnh đâu!

Đây đâu phải là cảnh giới Thông thiên Hậu kỳ?

Chỉ với 13 triệu kg sức mạnh thuần tuý đã đủ để giết một đám cảnh giới Thông thiên rồi.

Một kiếm này của mình, bình thường mà nói, việc giết chết một người cảnh giới Chân vương là hoàn toàn có thể, nhưng lại bị Trần Thanh Minh chặn lại một cách nhẹ nhàng.

Ngoài ra, Trần Thanh Minh lúc này khiến Tô Minh cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm và kỳ dị.

Cảm nhận kỹ hơn một chút, trên người Trần Thanh Minh chỉ có vẻ lạnh lùng và ý giết chóc, cảm giác giống người máy một cách kỳ lạ, như thể một cỗ máy không hề có tình cảm và cảm xúc dao động.

Đương nhiên, lúc này Tô Minh đã không kịp nghĩ nhiều nữa, anh buộc phải đối diện với chiêu Tịch Toái Chỉ, nếu không thì anh sẽ phải chết!

“Diệt!!!”, Tô Minh vung tay, Đoạn Lân kiếm liền lao thẳng về phía không trung, bóng kiếm quyết tuyệt lao thẳng về phía trước, từng bóng kiếm liên tiếp nhau.

Liên tiếp mười kiếm.

Mỗi một kiếm sau đều mạnh hơn kiếm trước.

Nói là mười kiếm, trên thực tế, mỗi một kiếm trong mười kiếm này đều bao hàm 199 bóng kiếm chồng chất lên nhau.

Mười kiếm nối đuôi nhau liên tiếp.

Cực kỳ sắc bén.

Phong và Vân đã như muốn hoá thành nước.

Màu xanh và màu trắng bạc vấn vít, phảng phất như dựng lên từng vầng thái dương trên mỗi bóng kiếm.

Một loạt mười chiêu kiếm này của Tô Minh cũng khiến rất nhiều người đều kinh ngạc, bao gồm cả những nhân vật cấp cao của học viện Linh Võ như Lâm Chân Võ v.v… đều cho rằng bóng kiếm chính là con át chủ bài cuối cùng của Tô Minh rồi, đâu ngờ được anh lại có thể liền một lúc thi triển mười lần chứ?

Không cần tiêu hao Chân khí à?

Không tiêu hao tinh lực à?

Không cần nghỉ ngơi à?

V.v…

Tất cả gần như vượt xa ngoài tầm hiểu biết của võ đạo.

“Rắc”.

Sau khi mười bóng kiếm này đánh ra, ánh sáng trên Đoạn Lân kiếm cấp bậc Bán bộ Vương khí đã nhạt dần rồi hoá thành mảnh vụn.

Đoạn Lân kiếm là một thanh kiếm tốt, đáng tiếc, nó không thể chịu được Thiên Vẫn Kiếm của Tô Minh hiện tại, cũng khá là vất vả, càng đừng nói là một lúc phải đánh ra mười chiêu kiếm.

“Xoạt xoạt xoạt xoạt”.

Giữa không trung.

Chỉ ấn càng lúc càng to, càng lúc càng dày kia bỗng dừng khựng lại.

Bị từng bóng kiếm chìm vào.

Cuối cùng, đến khi bóng kiếm thứ mười chìm hẳn vào bên trong chỉ ấn thì nó liền vỡ tan ra thành mảnh vụn.

Đủ để chứng minh sức mạnh khủng khiếp của Tịch Toái Chỉ này, dù gì, mỗi một chiêu kiếm của Tô Minh đều đã dùng hết sức mình, nhưng lại phải cần đến mười chiêu liền một lúc mới có thể ngăn chặn lại được một chỉ này, quả thực là khủng khiếp.

“Đúng là yêu nghiệt mạnh nhất mà bổn toạ gặp được từ trước đến này, cho nên, mày buộc phải chết!”, Trần Thanh Minh lành lạnh nói: “Tế!!!”.

Giọng nói còn chưa dứt.

“U u u!”

Một loạt tiếng rồng kêu vang vọng khắp trời đất.

Ánh sáng màu vàng kim ào ạt, cuồn cuộn giống như cơn sóng thần ập vào đất liền.

Màu vàng kim sáng đến chói mắt nhuộm vàng tất cả mọi thứ, bất luận là Hư không hay Thực không, hoặc là Hỗn độn Hư vô đều trở thành một thế giới màu vàng kim.

Bóng một con rồng như ẩn như hiện, bay lượn trên bầu trời.

Trong một lúc, cả Linh Võ Thành bắt đầu rung chuyển.

Bị Long uy chấn áp gần như bất cứ lúc nào cũng đều có thể hoá thành mảnh vụn.

Gương mặt Tô Minh khẽ tái, mặc dù anh cũng có Long uy, nhưng có thể chắc chắn một điều là, một mảnh Long uy mà anh có được kia không thể so được với đối phương.

Còn lâu mới bằng được.

Ánh vàng kim sục sôi.

Giống như một ngọn lửa màu vàng kim đang bùng cháy.

Màu sắc càng lúc càng đậm, đã sắp sửa biến thành màu vàng cam.

Khi màu sắc sục sôi đến mức cực điểm, một thanh kiếm bỗng nhiên xuất hiện trước mắt tất cả mọi người như phép dịch chuyển tức thời.

Kiếm nọ, toàn thân được phủ bởi lớp vảy ánh vàng kim.

Dài bốn thước.

Hai lưỡi.

Sắc bén!

Sự sắc bén khó mà hình dung được.

Thanh kiếm treo ở giữa trời, chỉ ánh kiếm sắc bén trên đó thôi đã đủ để cắt nát tất cả mọi thứ, đến cả những không gian chạm đến gần thanh kiếm cũng đều vỡ nát tan tành.

Trên sân Linh Võ, dường như tất cả tu giả võ đạo đều như phát điên, lùi hết lại phía sau. Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter

Đồng thời, dựng nên một lồng Chân khí bảo vệ.

Cho dù như vậy, vẫn có rất nhiều tu giả võ đạo đã gần hấp hối.

Dường như bị luồng khí tức sắc bén kia xé tan thành từng mảnh.

“Đây là Nguyên khí????”, Lâm Chân Võ đã bị làm cho ngạc nhiên đến ngẩn ra.

Kiếm màu vàng kim kia là bậc Nguyên khí á!

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của Lâm Chân Võ được tận mắt nhìn thấy Nguyên khí.

Trên Linh khí là Vương khí.

Trên Vương khí là Chân khí.

Trên Chân khí mới là Nguyên khí.

Thông thường mà nói, tầng Võ trung cũng có cực ít bộ phận võ giả đỉnh cấp và yêu nghiệt đỉnh cấp mới được dùng đến Vương khí.

Chân khí thì càng gần như không có.

Mà Nguyên khí.

Ở tầng Võ trung, cho dù ở tầng Võ trung đỉnh cấp của đại lục Tụng Thiên cũng hầu như không có.

“Trần Thanh Minh rốt cuộc có lai lịch thế nào?!”, cả người Lâm Chân Võ lạnh băng, Trần Thanh Minh che giấu bản thân ở trong học viện Linh Võ rốt cuộc là có mục đích gì?

“Khoá chặt”, Trần Thanh Minh quát lên.

Âm thanh dao động, đột ngột, thanh kiếm màu vàng kim kia bỗng nhiên thu lại tất cả mọi chấn động, chỉ phát ra luồng sáng màu vàng kim.

Đột ngột, ánh sáng kia rót lên thanh kiếm, nó đã hoá thành nước.

Tiếp đó, mũi kiếm lập tức trút xuống một luồng bóng kiếm, từ Thiên khung đến mặt đất, hướng về phía Tô Minh. Tô Minh làm gì còn do dự nữa? Cơ thể chuyển động, muốn tránh đi.

Nhưng không được.

Đã bị khoá chặt, cơ thể anh có nhanh hơn nữa, thân pháp có quái dị hơn nữa cũng không có tác dụng.

“Cam chịu đi!!! Chết trong tay bổn toạ mày đã rất may mắn rồi! Huống hồ gì bổn toạ còn vì mày mà dùng đến Long Ngục Kiếm!”, Trần Thanh Minh như thể thần tiên, ngự trị trên trời, trong mắt đầy vẻ khinh thường tất cả mọi thứ, ánh mắt băng lạnh nhìn xuống Tô Minh ở phía dưới, như thể đang nhìn một loài giun dế.

Giọng nói của bà ta so với Trần Thanh Minh lúc trước, mặc dù vẫn như vậy.

Nhưng trong khí chất và cảm xúc trong lời nói v.v… đều đã thay đổi.

“Chân thân? Cũng tức là nói, Trần Thanh Minh trước đó chỉ là một luồng Hồn thân? Sau đó, vào giây phút khi anh dùng chiêu thứ nhất Tuyệt Mệnh Phong Vân của Thiên Vẫn Kiếm khiến bà ta cảm nhận được sự uy hiếp đến tính mạng, cho nên nói, Chân thân giáng lâm, dung hoà Hồn thân!?”

Mọi thứ gần như lập tức đều được giải thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.