Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 348: Đáng sợ nhất là không biết mình là ai




Ok, bắt đầu từ chương này về số thứ tự chap đúng nè.

Thật sự đến lúc sinh tử, ông ta ra tay cứu Tô Minh là được. Nếu đã trở mặt với Trần Thanh Minh rồi, bà ta cũng ngang nhiên chối cãi thì Lâm Chân Võ cũng có thể như thế.

Khi thấy Lâm Chân Võ gật đầu thì con ngươi của tất cả mọi người ở đây như sắp rơi ra ngoài.

What?

Lâm Chân Võ thật sự đồng ý rồi sao? Đùa gì vậy? Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter

Lẽ nào Lâm Chân Võ thật sự cảm thấy Tô Minh có cơ hội thắng sao? Không, phải là có cơ hội sống sót sao?

Tô Minh điên rồi, Lâm Chân Võ cũng điên theo sao?

“Con người đáng sợ nhất là không biết mình là ai”, Tống Kình Thương cách đó không xa lẩm bẩm.

Hắn ta vốn coi Tô Minh là đối thủ nhưng lúc này lại không có suy nghĩ đó.

Tô Minh chết chắc rồi!

Kể cả không chết thì một kẻ ngốc không biết mình là ai, tự tin một cách mù quáng thì cũng chẳng có tiền đồ gì, cũng không xứng đáng làm đối thủ của mình.

“Bà già vô liêm sỉ! Mời! Tôi mời bà đi chết đây!”, một giây sau, Tô Minh giơ tay ra làm tư thế mời.

Thoạt nhìn Tô Minh rất bình tĩnh nhưng tận sâu ánh mắt là sát ý ngút trời.

Sau đó, Trần Thanh Minh vừa gật đầu thì Tô Minh đã ra tay không do dự gì, không cho bà ta cơ hội ra tay trước.

“Bụp!”, không chỉ ra tay mà Tô Minh còn dùng cả thiên hỏa hỏa độc.

Anh muốn giết chết Trần Thanh Minh mà không hề che giấu động cơ.

Tô Minh dùng đến thiên hỏa hỏa độc.

Thiên hỏa hỏa độc có thể giết cảnh giới Động Hư trong chớp mắt, còn đối với tu giả võ đạo vừa mới bước vào cảnh giới Thông Thiên cũng có đủ sức uy hiếp.

Nhưng Trần Thanh Minh thuộc cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ thật sự.

Vì vậy thiên hỏa hỏa độc không có sức uy hiếp quá lớn với bà ta.

Nhưng tại sao Tô Minh vẫn dùng? Thứ nhất, anh vốn dĩ đạt đến thực lực này, thiên hỏa hỏa độc trong tay cũng không có tác dụng gì lớn, nhưng cũng không thể lãng phí.

Thứ hai và cũng là điểm quan trọng nhất. Mặc dù thiên hỏa hỏa độc không có sức uy hiếp quá lớn với Trần Thanh Minh nhưng nếu tấn công đột ngột thì vẫn có thể khiến bà ta bị thất thủ trong lúc chưa chuẩn bị trước. Vậy thì biết đâu Tô Minh có thể làm thay đổi kết quả.

Quả nhiên, thiên hỏa hỏa độc tấn công đột ngột, sắc mặt Trần Thanh Minh khẽ biến đổi.

Nhanh quá!

Bởi vì Tô Minh dùng đến quy luật không gian, lại không báo trước, dường như không cho người khác thời gian suy nghĩ nên khi thiên hỏa hỏa độc đến trước mặt thì bà ta liền giơ tay áo lên vung cao một cái.

“Xoẹt!”, một cơn lốc bổ nhào về phía thiên hỏa hỏa độc. Đồng thời bà ta nghiêng người một cái.

Chỉ hai động tác đơn giản mà bà ta đã khóa chặt được thiên hỏa hỏa độc, thực lực được phát huy hết sức.

“Độc? Hiểm độc tiểu đạo mà thôi!”, Trần Thanh Minh khinh bỉ, nói.

Tô Minh không thèm quan tâm.

“Thiên Vẫn Kiếm!”, trong lúc Trần Thanh Minh dùng lốc xoáy để chặn lại thiên hỏa hỏa độc thì Tô Minh nắm chắc thời cơ, anh ra tay vung kiếm lên.

13 triệu kg sức mạnh thuần túy!

Quy luật không gian!

Ngưng tụ sức mạnh!

Kiếm ý cấp bậc linh động!

Quá mạnh!

Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, mà chính là trong không gian ba đường kiếm ý ở mục thứ tư của cầu Linh Võ thì Tô Minh đã lĩnh ngộ được ba đạo kiếm ý, từ đó có thu hoạch rất lớn.

Ý cảnh của gió!

Ý cảnh của mây!

Anh đã coi như bước vào nhập môn rồi!

Lúc này ý cảnh của gió và ý cảnh của mây đã được anh hòa vào trong Đoạn Lân kiếm.

Kiếm quang lao về trước, khí tức ngút trời bao trùm khắp nơi.

Nếu nhìn kỹ thì dường như nhìn thấy những tầng mây chồng chéo trong kiếm quang đó. Có gió bão đang gào thét, dần dần hình thành lên lốc tố bao trùm khắp nơi.

Trong kiếm quang hình thành nên không gian, trong không gian chứa đựng gió và mây.

Tầng mây và lốc xoáy mang đến mùi vị hủy diệt, mạnh đến nỗi không tưởng. Cuối cùng, mùi hủy diệt đó hình thành nên chữ ‘Vẫn’.

Gió màu xanh!

Mây màu bạc!

Màu xanh và màu bạc quấn lấy nhau bao trùm khắp đất trời, kiếm quang tản ra từ trong ra ngoài.

Nhất thời, kiếm quang mà Tô Minh đánh ra hình thành nên ánh sáng duy nhất, ánh sáng đan xen giữa màu xanh và màu bạc bao trùm toàn bộ không gian.

Lúc kiếm quang lao về trước như cuốn bay mọi thứ.

Những nơi nó đi qua chỉ còn lại vẻ hỗn độn.

Những nơi nó đi qua, tất cả đều trở thành hư vô mà trước nay chưa từng có.

Kiếm trong tay của tất cả mọi người có mặt ở đây đều bắt đầu gãy tan, đặc biệt là kiếm tu, cả những tu giả võ đạo có thực lực không đủ mạnh như bị rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma. Hai mắt họ đỏ ửng, dường như rơi vào nhập ma, mất đi lý trí và tư duy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.