Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 303: Tàu con thoi hư không




“Đúng là khiến bổn thiên nữ có chút bất ngờ”.

“Bất ngờ vì tôi lĩnh ngộ được ‘đại hoang vu quyền’ sao?”

“Không phải! Là vì anh có thể thoát ra khỏi cái đó”, thiên nữ Tạo Hóa nghiêm túc nói: “Lĩnh ngộ được hai chữ ‘Hoang vu’ trong ‘đại hoang vu quyền’ thì không hề khó. Nó khó ở chỗ, anh có thể thoát ra được đó không? Nếu anh không thoát ra được thì anh sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Từ nay về sau anh cũng không có tiền đồ gì nữa. Anh sẽ mãi chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng, cô độc và bi ai… Sẽ mất ý chí tiến lên, sẽ trở thành kẻ bại trận và sẽ thành một nhành cỏ dại cằn cỗi ở nơi hoang vu đó”.

Ánh mắt Tô Minh có chút ngưng trọng.

Đúng vậy! Cảm xúc này đúng là rất tiêu cực!

Mình bước vào cảm xúc đó mà lại có thể thoát ra, như vậy mới được coi là kiểm soát được ý cảnh ‘Hoang vu’ trong ‘đại hoang vu quyền’.

Lúc muốn dùng thì lấy ra dùng, lúc không muốn thì thu nó lại, chứ không phải bị ý cảnh ‘Hoang vu’ kiểm soát mình và từ đó không thoát ra được. Đây mới là điều quan trọng.

Nếu là mấy tháng trước, khi mình đứng trước khuôn viên nhà họ Tô, lúc đó mình chìm đắm trong cảm xúc bi thương, tuyệt vọng, lạc lõng và cô độc và không thoát ra nổi thì có lẽ đã không có mình của sau này.

“Thiên nữ tiền bối! Nếu như tôi không thoát ra được thế giới Hoang vu đó thì ban nãy cô có giúp tôi không?”, Tô Minh hỏi.

“Không! Nếu anh không thoát ra được thì đó là mệnh của anh rồi”, thiên nữ Tạo Hóa thản nhiên nói mà không có ý đùa cợt.

Tô Minh nghe thấy vậy thì gật đầu.

Sau đó trên người Tô Minh sục sôi khí tức và ý cảnh Hoang vu thuần túy. Nhưng một lúc sau khí tức đó lại biến mất.

Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, Tô Minh cười thể hiện sự hài lòng.

Đúng là mình có thể thu lại và giải phóng một cách tự do và có thể kiểm soát nó.

“Tiếp theo, việc mà anh cần làm là chuyển hóa khí tức và ý cảnh Hoang vu mà anh lĩnh ngộ được vào trong quyền ấn. Như vậy cũng tạm coi là nhập môn ‘đại hoang vu quyền’ rồi”, thiên nữ Tạo Hóa nói.

“Hì hì… Thật sự muốn biết khi nhập môn ‘đại hoang vu quyền’ thì thực lực sẽ mạnh đến mức nào?”, Tô Minh lẩm bẩm.

Trong mười mấy ngày tiếp theo, hàng chục tu giả võ đạo của các gia tộc ở Thủ Hộ Sơn ngày nào cũng đều nơm nớp lo sợ.

Bởi vì thỉnh thoảng họ lại cảm nhận được khí tức hỗn loạn và sục sôi phát ra từ đỉnh núi Thủ Hộ Sơn.

Họ có thể cảm nhận rất rõ nét, ai nấy đều cảm thấy ớn lạnh, đều thấy khí tức đó vô cùng mạnh.

Thời gian dần trôi, Tô Minh đã tu luyện trong kho báu vật của Hoàng Cực cung 53 ngày.

Ngày hôm nay, lúc mặt trời vừa lên…

Giả Viêm đứng thất thần ở trên ban công tầng gác mái của nhà họ Giả ở Thủ Hộ Sơn. Trên khuôn mặt hắn thỉnh thoảng toát lên vẻ oán hận, vẻ hối hận và tuyệt vọng.

Giả Viêm đã tỉnh rồi nhưng giờ đây hắn đã thành người tàn phế.

Chân khí trong cơ thể cũng biến mất, đan điền và kinh mạch cũng bị phong tỏa.

Mặc dù bố hắn đã tìm đến rất nhiều thần y nhưng cũng không giải quyết được vấn đề, thậm chí còn không phát hiện ra vấn đề.

Hắn biết, tất cả đều do Tô Minh nhúng tay vào.

Đến nằm mơ hắn cũng muốn báo thù, muốn băm Tô Minh ra thành trăm mảnh.

Hắn cay độc đến mức sắp bước vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng hắn có thể làm gì được?

Mấy ngày gần đây, hắn tuyệt vọng đến nỗi muốn tự hủy diệt.

Đột nhiên, trong ánh mắt thất thần của Giả Viêm toát lên vẻ ngập ngừng.

Hắn nhìn về phía bầu trời ở xa xa.

“Đó là gì vậy?”, Giả Viêm há hốc mồm, có chút chấn động.

Hắn theo bản năng dụi dụi mắt mình. Nhưng cuối chân trời phản chiếu lại mắt hắn là một con tàu cỡ lớn mà trông rất thật.

Con tàu đó lúc ẩn lúc hiện rồi đến gần Thủ Hộ Sơn.

“Tàu… Tàu con thoi hư không trong truyền thuyết?”, Giả Viêm không phải hạng người không có hiểu biết. Là con cháu nhà họ Giả ở Thủ Hộ Sơn hắn cũng từng đọc rất nhiều sách cổ, bao gồm cả sách nói về thế giới bên ngoài, trong đó có nhắc tới tàu con thoi hư không.

“Tàu con thoi hư không đã tiến vào thế giới thật rồi, nó đang đến Thủ Hộ Sơn… Ôi! Cường giả ở thế giới bên ngoài kìa?”, Giả Viêm vừa chấn động vừa căng thẳng, toàn thân không ngừng run rẩy.

Sau khi chui ra từ tàu con thoi hư không đến với thế giới thật, đám người Tô Ương, Nam Cung Cẩn và Tô Ưng đều đi ra ngoài và đứng trên boong tàu.

“Bên dưới chính là trái đất”, Tô Ưng nói.

“Nồng độ linh khí ở đây kém quá đấy”, Nam Cung Cẩn có chút kinh ngạc. Nếu chưa tự mình cảm nhận nồng độ linh khí ở tầng võ thấp thì đúng là không thể hiểu được tại sao nơi này lại sản sinh ra tu giả võ đạo được.

“Ở ngọn núi kia có đến mấy ngàn người”, Tô Ương cảm nhận một chút về Thủ Hộ Sơn, hắn ta cũng biết khá rõ nơi này, lúc này nói: “Không có cảnh giới vạn pháp nào…”.

Đúng là yếu quá đi!

“Cậu chủ cả! Ở đây chắc là nơi có nồng độ linh khí cao nhất của trái đất, cường giả tề tụ nhiều nhất nữa. Hình như càng xuống dưới và cách nơi này một khoảng không gian mới là chủ thể của trái đất, ở đó linh khí còn thấp hơn, chất lượng tu giả võ đạo cũng kém hơn”, Tô Ưng nói. Ban nãy ông ta đã thả chim Linh Tước ra, chỉ mất hơn mười hơi thở nó bay một vòng cả trái đất và báo cáo tình hình cụ thể cho Tô Ưng.

“Tô Minh thật thê thảm, lại sống ở nơi như thế này. Sao chú Tô và dì Từ không đón Tô Minh về nhà họ Tô chứ? Ở nơi như này thì cả đời làm gì có tiền đồ võ đạo?”, Nam Cung Cẩn lẩm bẩm nói.

Còn Tô Ương chỉ cười mà không tiếp lời Nam Cung Cẩn.

Hắn ta sẽ không cho bố mẹ nuôi cơ hội đón Tô Minh về nhà họ Tô.

Mục đích hắn ta đến đây là gì?

Chẳng phải là muốn Tô Minh chết sao?

Tất nhiên, hắn cũng không thể nói ra những lời này. Nếu không thì sẽ làm hỏng hình tượng của hắn ta trong mắt Nam Cung Cẩn.

“Hình như ở đằng kia có người nhìn thấy chúng ta”, Nam Cung Cẩn đột nhiên nói rồi chỉ vào một vị trí trên Thủ Hộ Sơn.

Và người mà cô ta nói chính là Giả Viêm.

“Vậy thì đáp xuống đó đi!”, Tô Ương dặn dò Tô Ưng, bảo ông ta ra lệnh cho người lái.

Đúng lúc này, sắc mặt của Giả Viêm càng lúc càng tái nhợt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.