Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 302: Hoang Vu




Cứ mỗi lần giác ngộ, là mỗi lần cần suy ngẫm.

Lúc Tô Minh mới bắt đầu, trong đầu vẫn hay bị cảm giác đau nhức muốn nổ tung, mãi đến sau này, khi tinh thần dần dần mạnh mẽ hơn đã dần thích ứng được.

"Tại sao càng mô phỏng, lại càng suy ngẫm, càng lĩnh ngộ, càng hỗ loạn?", Tô Minh có chút bối rối.

Võ kỹ cấp đế vương.

Thực khiến người ta tuyệt vọng!

Càng nghiên cứu võ kỹ thì sẽ càng thấu hiểu.

Nhưng ‘Đại Hoang Vu Quyền’ thì ngược lại, nó giống như là bầu trời tầng tầng lớp lớp, khi người tu luyện nghĩ rằng thấu hiểu rồi, đã lĩnh ngộ rồi thì lại rồi phát hiện, núi cao còn có núi cao hơn.

Lại thêm mười mấy ngày nữa trôi qua.

Cảnh giới võ đạo của Tô Minh, đã đạt tới cảnh giới bán bộ hóa thần rồi.

Linh thạch và thú tinh trước mắt đều đã hóa thành tro bụi, toàn bộ đều bị hấp thụ rồi.

Việc thăng cấp cảnh giới một cách điên cuồng như vậy mang đến sự tăng cường toàn diện.

Chính là thứ năng lượng thuần túy, trong lúc kho tàng huyết mạch đang vận chuyển, đã công phá được 8 triệu cân.

Chấn động vô cùng.

Đây cũng là nhờ sự kết hợp giữa kho tàng huyết mạch và máu thần.

Sức mạnh này đại khái có thể trực tiếp giết được một người tu tiên cảnh giới Vạn pháp trung kỳ.

Năng lượng mạnh mẽ chạy khắp cơ thể, chỉ cần hít thở một cái cũng có thể ảnh hưởng quy luật không gian phía trước.

Nếu không khống chế nó, dù một người tu tiên thuộc cảnh giới tôn giả đối mặt với Tô Minh, có khi đứng cũng đứng không vững.

Không chỉ như vậy, đạt được cảnh giới bán bộ hóa thần, sức mạnh trong cơ thể của Tô Minh từ thị lực, thể lực, sức mạnh tinh thần tới năng lực cảm nhận... đều được tăng lên.

Nhưng mà những điều này, không đáng để Tô Minh tự hào.

Anh thậm chí còn xem nhẹ sự đột phá cảnh giới của chính mình.

Toàn bộ tâm trí anh đều dồn hết vào ‘Đại Hoang Vu Quyền’.

Thậm chí còn có chút cố chấp.

Đã hơn hai mươi ngày trôi qua rồi.

Nhưng vẫn chưa nhập môn nổi ‘Đại Hoang Vu Quyền’, đừng nói đến nhập môn, ngay cả chút phương hướng cũng chẳng có.

"Hoang Vu? Hoang Vu? Hoang Vu?", tới hôm nay, Tô Minh mở mắt, ẩn sâu trong đó là sự mệt mỏi, đã một tháng trôi qua rồi, lúc nào cũng đang suy nghĩ, lĩnh ngộ, nhưng một chút thành quả cũng không có, thực sự mệt mỏi, vậy nên, anh quyết định dừng lại, bản thân anh cảm thấy, nếu như không có một hướng đi mới hoặc là một chút linh cảm thì dù cho tiếp tục suy nghĩ, lĩnh ngộ cũng chẳng có tác dụng.

Trên thực tế, Tô Minh cũng biết, nếu như anh nhờ thiên nữ Tạo Hóa giúp đỡ thì có khi chỉ cần một chốc là có thể nhập môn rồi.

Nhưng mà, không thể làm như vậy.

So với việc để người khác trực tiệp nói với mình đáp án để nhập môn võ kỹ, việc thông qua sự lĩnh ngộ của bản thân để nhập môn võ kỹ sẽ tốt hơn nhiều.

Nhất là đối với võ kỹ cấp đế vương, nếu như không phải là dựa vào thực lực bản thân nhập môn, dù cho người khác có chỉ dạy, giúp đỡ nhập môn thì cũng không phát huy được uy lực của võ kỹ đó, thậm chí còn có thể bị phản tác dụng.

"Quyền pháp lấy tên ‘Hoang Vu’, chẳng phải ý là, ‘Hoang Vu’ là hai từ then chốt, giống như là vẽ rồng điểm mắt vậy?", Tô Minh lẩm bẩm, đây là điều mà anh vừa giác ngộ được.

Càng nghĩ, lại càng cảm thấy hướng đi này đúng đắn.

"Vậy nên, Hoang Vu là gì?" Tô Minh tự hỏi bản thân.

Sau đó, lại tiếp tục trầm mặc.

Mãi một lúc lâu sau, đôi mắt của Tô Minh đột nhiên bừng sáng!

"Hoang Vu?"!

"Vài tháng trước, khi rời khỏi Huyền Linh Sơn quay về Dương Giang, khi nhìn thấy trang viên của nhà họ Tô, ngay khoảnh khắc đó, thứ mà tôi cảm nhận được chính là Hoang Vu!", Tô Minh gằn từng chữ.

Trong đầu anh bây giờ, từng mảng của bức tranh dần hiện lên rõ rệt.

Khi đó, sau ba năm xa cách, anh một lần nữa đứng trước trang viên nhà họ Tô, trước mắt anh là sự đổ nát hoang tàn, cỏ dại mọc đầy, không một bóng người, âm u trống trải.

Trang viên trước mắt, hoang vu, là sự hoang vu có thể cảm nhận một cách rõ rệt.

Sâu thẳm trong anh cũng là sự hoang vắng, cha mẹ đều đã qua đời, gia tộc tiêu tan, tất cả những gì anh cảm thấy thân thuộc và trân trọng trước kia, hầu như đều đã biến mất, đây không phải hoang vu thì có thể là gì chứ?

"Tôi dường như đã hiểu ra rồi", khuôn mặt của Tô Minh thoáng hiện lên vẻ vui mừng nhưng vẫn rất đỗi bình thản, xuất phát từ sâu trong thâm tâm.

Ngay sau đó.

Toàn thân Tô Minh phát ra một luồng khí.

Thê lương!

Hiu quạnh!

Cô độc!!!

Luồng khí đó, dần dần cô đọng, thăng hoa và tụ hội.

Trở thành một cảm giác Hoang Vu thực sự.

Luồng không khí xung quanh đều tràn ngập sự xào xạc, vạn vật tàn úa, như thể chỉ cần hít một hơi thở dài, không khí xung quanh đều có thể biến thành tro bụi.

Ngay cả không gian dường như cũng trở nên hoang phế vô số năm, cảnh vật tầng tầng lớp lớp bắt đầu đổ nát, trở nên hoang tàn.

Tô Minh toàn thân phát ra luồng sáng, càng lúc càng lớn hơn.

Luồng khí càng lúc càng kì dị.

Lúc này anh đem tới cho người ta cảm giác tuyệt vọng, toàn bộ cảm xúc như đang thoái trào.

Như thể trăm ngàn năm tuổi tươi đẹp bị héo tàn, bị phai nhạt hết đi.

Giống như tất cả sự thân thuộc, thân yêu của con người đều rời đi, tan biến một cách bi tráng.

Đã thấu rõ phồn hoa của cuộc đời, chỉ cầu mong một phút hoàng hôn.

Toàn thân Tô Minh như biến thành một dòng suối, một dòng suối hoang vu vô định.

Lúc đó.

Trên Thủ Hộ Sơn, vẫn còn sót lại tầm mười gia tộc tu tiên, tất cả đều ào ào chạy đến tông môn.

Kinh ngạc, không tin vào mắt mình mà nhìn về hướng đỉnh núi.

Kì lạ là, thâm tâm của bọn họ đã già, tuổi tác cũng đã cạn kiệt thê lương, tràn đầy cảm giác tuyệt vọng.

Loại cảm giác này thật đáng sợ, đáng sợ đến nỗi khiến họ vô thức có suy nghĩ muốn ở ẩn tại chốn bồng lai, không màng thế sự, chỉ mong một ngọn núi, một con sông, một căn nhà cỏ sống yên bình đến lúc chết.

Thế nhưng.

Sự thê lương này, không khí tuyệt vọng này, một lúc sau đã tan biến hẳn.

Dường như, tất cả đều là ảo giác.

"Vừa…vừa…vừa rồi rốt cuộc là như thế nào rồi?", rất nhiều người tu tiên đều hoảng loạn, nhìn lẫn nhau, vô cùng kinh sợ!!!

Hoàng Cực Cung, bên trong kho báu vật.

Tô Minh lại một lần nữa mở mắt.

Luồng khí Hoang Vu vây kín cơ thể anh chẳng còn sót lại chút nào.

"Rất tốt", thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng.

Đây là lần đầu tiên thiên nữ Tạo Hóa khen ngợi Tô Minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.