Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 301: Thiên hỏa hỏa độc




Hoàng Cực cung.

Trong kho báu vật.

"Đây là cái gì!!!", Tô Minh ru sợ, lùi về sau.

Hiếm khi mà sắc mặt của anh đỏ bừng lên như vậy.

Cơ thể bắt đầu run rẩy.

Anh có chút bị tổn thương rồi.

"Thiên hỏa hỏa độc. Món đồ không tồi chút nào", thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng, trong lời nói có chút cười đùa xen lẫn kinh ngạc: "Lửa của nhân gian, đại khái có thể phân thành ngọn lửa thông thường, chân hỏa, địa hỏa, thiên hỏa, thần hỏa, đạo hỏa…… Trước mắt ngươi là thiên hỏa của hỏa độc. Hỏa độc cũng được sinh ra từ lửa, mặc dù thiên hỏa của hỏa độc không thể so sánh với thiên hỏa, nhưng cũng có một chút sức mạnh, ít nhất, nếu như không đề phòng, chỉ cần một mồi hỏa độc đã đủ giết một người tu tiển cảnh giới Động hư tiền kì và trung kì rồi".

"Lợi hại vậy sao?", sắc mặt Tô Minh có chút thay đổi.

"Đây vẫn chỉ là cấp thấp của thiên hỏa hỏa độc, nếu là cấp cao của thiên hỏa hỏa độc, còn mạnh hơn nữa".

"Đúng là kì lạ, trong kho báu vật của Hoàng Cực cung, vừa có bản giản lược của Diệt Thần Vũ, lại có cả hỏa độc, tại sao Tống Chân Thần không dùng hai vật này? Nếu như ông ta dùng tới chúng, khi mà tôi và ông ta giao đấu, tôi nhất định không sống nổi", Tô Minh lẩm bẩm.

Nghĩ lại có chút sợ hãi.

Nhưng càng nghĩ lại càng khó hiểu.

"Đích thị là có chút kì quái", thiên nữ Tạo Hóa đáp.

"Không nghĩ nữa, dẫu sao thì Diệt Thần Vũ và Thiên hỏa hỏa độc đều là của tôi rồi." Tô Minh cẩn thận dùng một cái bình kim khí đặc biệt đậy hỏa độc lại, tổng cộng được ba bình hỏa độc, đủ dùng ba lần.

Diệt Thần Vũ và Thiên hỏa hỏa độc là hai con át chủ bài của anh.

"Nhưng mà, vẫn không đủ." Tô Minh hít thở sâu một cái, đè nén sự vui mừng và thoải mái trong lòng xuống.

Sau đó, anh trực tiếp ngồi bệt xuống đất.

Bắt đầu tu luyện.

Rất nhanh, hơi thở của anh trở nên yên tĩnh như giếng cạn, tỏa ra một luồng ánh sáng kì lạ bao phủ toàn thân.

Đạo đạo phù hoa, như một tầng sương mỏng trong những cuốn sách truyền kì và thần bí, tràn ngập cả căn phòng.

Phía trước cơ thể của Tô Minh là linh thạch.

Hàng chục ngàn linh thạch hạ phẩm.

Còn có 120 mảnh thú tinh.

Đống linh thạch và thú tinh này chất cao như núi.

Từng luồng từng luồng linh khí dày đặc từ đống linh thạch và thú tinh bay về phía Tô Minh rồi được Tô Minh hấp thụ toàn bộ.

Tô Minh một ngày đại khái có thể hấp thụ được trên chục ngàn mảnh, tốc độ hấp thụ linh thạch và thú tinh này quả là khủng khiếp.

Phải biết là một người tu tiên cảnh giới Vạn pháp, một ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể luyện hóa, hấp thụ một ngàn linh thạch mà thôi, suy cho cùng, luyện hóa, hấp thụ đều cần dùng tới đan điền, mà vận khí tới đan điền lại cần thời gian và tinh lực.

Thế mà Tô Minh lại đang dùng kho tàng huyết mạch để hấp thụ.

Hơn nữa, đã đến giai đoạn này, thì coi như Tô Minh cắn ngón tay lấy máu thì kho tàng huyết mạch của anh cũng có thể tự hấp thụ mà không cần tới xác thịt.

Chấn động vô cùng!!!

Không tài nào tin nổi.

Bên ngoài, có rất nhiều người tu tiên ngang tàng sở hữ vô số tài nguyên võ đạo, nhưng đều bị mắc kẹt trong việc hấp thụ đan điền, tốc độ luyện hóa quá chậm, dù dùng tới rất nhiều tài nguyên võ đạo, giống như việc sở hữu một "núi vàng" vậy, cũng chỉ có thể dùng dần dần tích tụ và sử dụng.

Nhưng Tô Minh thì không như vậy.

Anh tuy giờ không có "núi vàng", nhưng dù cho có đi nữa thì cũng có thể sử dụng toàn bộ trong một quãng thời gian ngắn.

Nếu đây không phải xuất thần, thì là gì chứ?

Đáng sợ hơn nữa là, sức hấp thụ và luyện hóa của kho tàng huyết mạch không chỉ là có tốc độ, mà ngay cả độ chuyển hóa cũng vô cùng lớn.

Những người tu tiên khác, luyện hóa linh khí, chuyển hóa thành khả năng lưu giữ chân khí trong cơ thể, độ chuyển hóa cao nhất là năm phần, cũng có nghĩa là, một trăm linh khí có thể hấp thụ, cao nhất cuối cùng có thể chuyển hóa thành bản thân dùng được chỉ có năm mươi phần chân khí.

Kho tàng huyết mạch của anh được hấp thụ luyện hóa lại đạt tới 9 phần.

Lợi dụng được những tài nguyên võ đạo, kho tàng huyết mạch khiến đan điền tăng lên gấp đôi!

Đối với Tô Minh mà nói, điều duy nhất anh cần lo lắng là hấp thụ linh khí một cách điên cuồng, dẫn đến việc cảnh giới phát triển quá mức không cách nào kiểm soát, có khi nào sẽ khiến căn cơ không ổn định hay không? Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Chỉ vậy mà thôi.

Tô Minh lúc này có thể tạm không cần lo lăng căn cơ không ổn định, bởi vì sau trải nghiệm của Phượng Như Huyên và bà lão ở tộc Phượng Hoàng, căn cơ của anh coi như là ổn định.

Ngoài ra lợi ích mà máu thần mang lại, máu thần làm cho sức mạnh trong cơ thể Tô Minh tăng lên mười phần, giúp cho Tô Minh khi tu luyện cảnh giới tiếp theo tại kho báu vật nhà họ Thẩm ổn định hơn.

Bởi vậy trong giai đoạn này, anh mới dám hấp thụ toàn bộ linh thạch hạ phẩm.

Chân khí trong cơ thể Tô Minh đang tích tụ lại một cách nhanh chóng.

Chân khí lưu chuyển ồ ạt trong trong kinh mạch.

Không ngừng truyền vào các huyệt đạo.

Cùng lúc đó, chân khí còn không ngừng tẩy trừ, cô đọng máu thịt.

Trông anh chỉ giống như đang ngồi thiền thôi, nhưng thực tế từng giây từng phút đều đang thăng cấp, cảnh giới tu luyện tăng lên mỗi lúc.

Vẫn chưa dùng lại ở đó.

Trong lúc tay đang hấp thu linh khí và nâng cao cảnh giới, Tô Minh vẫn dành một phần tinh lực để lĩnh ngộ ‘Đại Hoang Vu Quyền’

‘Đại Hoang Vu Quyền’ quá phức tạp. Vì dù sao nó cũng là một bộ võ kỹ cấp đế vương.

Chỉ mỗi việc lĩnh hội, ghi nhớ thủ quyết của ‘Đại Hoang Vu Quyền’ và con đường vận chuyển chân khí, Tô Minh đã mất tới bảy tám ngày.

Tiếp đó là trong đầu ghi nhớ về quyền ấn, mô phỏng đòn đánh của ‘Đại Hoang Vu Quyền’

Khó khăn vô cùng.

Cứ mỗi lần mô phỏng, đầu Tô Minh lại cảm thấy đau đớn muốn nổ tung, thực sự quá khó để dung hòa rồi.

Giống như thể trong đầu Tô Minh chỉ là một cái lọ thủy tinh, nhưng lại cố chấp muốn múc hết nước biển vào bên trong nó vậy.

Như muốn nổ tung.

May mà, mọi thứ vẫn trong phạm vi chịu đựng được.

Mỗi lần mô phỏng quyền ấn tấn công của ‘Đại Hoang Vu Quyền’ Tô Minh đều có những cảm nhận khác nhau.

"Bá đạo?"

"Hương vị của thời gian?"

"Quy luật sức mạnh?"

"Quyền ý thuần túy"?

"Cực đạo?"

"Hoàng đạo?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.