Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 299: Giả Viêm ảo tưởng




Phải biết rằng, cho dù là Thẩm Dật của nhà họ Thẩm cũng chỉ là bán bộ Đoạt Mệnh thôi. Nhưng thanh niên kia lại trẻ hơn cả hắn và anh.

"Chào anh Tô, tôi là Giả Viêm", thanh niên đi tới trước mặt Tô Minh, kính cẩn cúi đầu chào, ánh mắt nhìn anh có chút nóng bỏng.

"Ừ", Tô Minh gật đầu, nhưng cảm giác đầu tiên của anh với hắn cũng không tốt.

Lý do rất đơn giản, tuy cảnh giới võ đạo của người này khá là đáng sợ, có thể đảm đương được hai chữ biến thái.

Thế nhưng, khí thế của hắn lại không ổn định.

Thua xa Thẩm Dật.

Nếu Thẩm Dật không chết, Tô Minh có thể chắc chắc một điều rằng nếu Giả Viêm này đánh nhau với Thẩm Dật, có lẽ sẽ bị Thẩm Dật giết chết trong tích tắc.

Chắc hẳn Giả Viêm này đã dùng rất nhiều đan dược, thiên tài địa bảo gì đó. Hắn quá chú trọng việc chạy đua cảnh giới, không biết cô đọng củng cố là gì.

Thiên tài kiểu đấy, anh cũng không để vào mắt.

"Anh Tô, tôi muốn đi theo anh", Giả Viêm nghiêm túc nói.

Đây mới là mục đích của hắn.

"Tôi quen hành động một mình rồi", Tô Minh không chút do dự từ chối.

Anh quả thật không thích có người đi theo bên cạnh mình.

Cho dù có thì cũng không phải người như Giả Viêm, tuy hắn giấu rất kỹ, nhưng dục vọng sâu trong ánh mắt lại rõ mồn một.

Lại cộng thêm cảnh giới phù phiếm kia của hắn.

Tô Minh lại càng chẳng xem trọng cũng như hứng thú gì với hắn.

"Anh Tô...", Giả Viên còn định nói gì thêm, nhưng lại bị Giả Cử Hình ngắt lời: "Tiểu Viêm, được rồi, đừng quá trớn".

Bấy giờ Giả Viêm mới ngậm miệng, cúi đầu xuống. Có điều, khoảnh khắc khi cúi đầu xuống, trong mắt hắn lại lóe lên vẻ tức giận.

Chính mình là con cháu dòng chính của nhà họ Giả - một gia tộc bảo vệ ở Thủ Hộ Sơn, lại có cảnh giới bán bộ Đoạt Mệnh, chủ động đến xin gia nhập thế mà còn từ chối?

Đúng là ngông cuồng.

Vốn dĩ, Giả Viêm cũng là người cực kỳ có lòng tự trọng, nhưng lúc này, nó lại lập tức bị người giẫm đạp.

Hắn cảm thấy Tô Minh quá làm ra vẻ, chảnh chọe, không biết tốt xấu.

Huống chi, không có bố đề nghị thì Tô Minh có thể lấy được gần 20 ngàn linh thạch hạ phẩm do các gia tộc bảo vệ khác dâng lên sao?

Giả Viêm hít sâu một hơi, cảm thấy không cam lòng, suy nghĩ một lát, vẫn ngẩng đầu lên nói: "Anh Tô, nếu anh chướng mắt tôi, tôi cũng không mơ ước đi theo anh. Nhưng không biết anh có thể đồng ý một điều với tôi không?"

Giả Cử Hình đứng cạnh có chút nóng nảy.

Thậm chí là hối hận đã để con trai mình đến.

Ông ta liên túc chớp mắt ra hiệu cho Giả Viêm, nhưng Giả Viêm lại làm như không thấy, chỉ nhìn Tô Minh, kính cẩn cúi đầu, đề nghị.

"Nói", Tô Minh thuận miệng đáp, dù sao Giả Cử Hình cũng dẫn dắt mọi người dâng tặng gần 20 ngàn khối linh thạch hạ phẩm cho anh, nếu tên Giả Viêm cho mình một cảm giác chán ghét, không biết thời thế này cầu xin một cái yêu cầu không quá đáng, thì có lẽ anh sẽ nể mặt Giả Cử Hình mà suy xét một chút.

"Anh Tô, một kiếm giết chết Tống Chân Thần kia của anh thật sự quá mạnh! Không biết anh có thể dạy cho tôi? Tôi chắc chắn sẽ phát huy nó một cách rạng rỡ, tôi...", trên mặt Giả Viêm không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ.

Hồi nãy, hắn nói muốn đi theo Tô Minh, thực tế là vì một nhát kiếm kia.

Giết chết Tống Chân Thần trong nháy mắt, nó, rất mạnh!

Thật sự rất, rất mạnh!

"Thằng khốn, mau quỳ xuống cho tao!", Giả Viêm chưa nói xong đã bị Giả Cử Hình tát một cái gãy mấy cái răng, nửa bên mặt bị đánh sưng vù đỏ chót như máu.

Giả Cử Hình thật sự dùng hết sức mạnh.

Giả Viêm bị bố tát một phát ngơ ngác.

Quỳ bịch xuống đất, run bần bật, mặt mũi trắng bệch.

Giả Cử Hình vừa quát vừa quỳ xuống trước mặt Tô Minh, cả người run rẩy, nói với giọng đầy van nài: "Cậu Tô, mong cậu tha cho thằng con không biết sống chết này của tôi một mạng, nó... Nó là đứa con trai duy nhất của tôi, nó không biết điều là do tôi không biết dạy con. Tôi sẽ đánh gãy 1 tay của nó và tặng thêm 5000 linh thạch hạ phẩm nữa, chỉ mong cậu Tô giơ cao đánh khẽ".

Ông ta vừa van nài vừa dập mạnh đầu xuống đất.

Sau khi làm xong, ông ta đứng lên, giơ chân, đạp mạnh một phát vào cánh tay phải của con trai mình.

Rắc!

Một đạp ấy khiến cánh tay phải của Giả Viêm trực tiếp biến thành một đống thịt nát.

Cực kỳ tàn nhẫn.

Giả Viêm đau đến nỗi lập tức ngất xỉu.

Sau đó, hai tay Giả Cử Hình dâng lên một cái túi không gian.

Bên trong là toàn bộ linh thạch hạ phẩm mà nhà họ Giả có thể lấy ra được.

Tô Minh im lặng, liếc nhìn Giả Cừ Hình và Giả Viêm đã ngất.

"Được", cuối cùng, Tô Minh gật đầu, nhận lấy 5000 linh thạch hạ phẩm kia, rồi xoay người rời khỏi.

Có điều, trước khi đi, không ai thấy được anh thuận tay bắn ra một cây kim linh lực nhỏ như sợi tóc.

Đâm vào trong cơ thể Giả Viêm.

"Giả Cử Hình rất biết cách ăn nói và làm người, coi như là nể mặt ông ta. Dù sao, người đã kính ta thì ta cũng kính người. Huống chi, còn kiếm lời 5000 linh thạch hạ phẩm", Tô Minh nghĩ thầm trong bụng, rồi lại lẩm bẩm: "Có điều, tên Giả Viêm kia, trước khi ngất xỉu lại lộ ra vẻ mặt cực kỳ căm hận, ha ha, nếu sống thì chắc sẽ trả thù mình nhỉ? Thế nên, tôi đây bèn bắn một châm vào cơ thể cậu, chặt đứt suy nghĩ xấu xa của cậu. Đợi đến khi cậu tỉnh lại thì đã là một tên vô dụng, yếu hơn cả người bình thình, nên sẽ không thể trả thù tôi. Nếu cậu ngoan ngoãn cả đời, không nghĩ đến việc trả thù, nể mặt ông bố biết cách làm người của cậu, tôi sẽ chừa cho cậu một con đường sống, sống như một cậu chủ bình thường cũng khá tốt. Còn cậu không biết điều nữa, đã bị phế rồi mà vẫn mơ mộng nghĩ cách trả thù, vậy thì, chỉ cần một suy nghĩ của tôi thôi cây kim ấy sẽ phá hủy trái tim cậu, tiễn cậu xuống suối vàng, khỏi làm một cậu chủ bình thường luôn".

Tô Minh đã trải qua cái tuổi mềm lòng không nhổ cỏ tận gốc, nên sao có thể bỏ qua cho Giả Viêm được?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.