Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 298: Tống Chân Thần chết




Tống Chân Thần giật mình tỉnh lại, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra như mưa, suýt thì bị hù chết! Ban nãy ông ta bị sao vậy?

Vừa hoàn hồn, chỉ thấy trong con ngươi điên cuồng co rút lại của ông ta chợt lóe lên một bóng kiếm nhỏ bé. Ông ta chỉ kịp bắt được một tia, sau đó không còn nhìn thấy hay cảm nhận được nữa.

Cùng lúc đó.

"Phụt!"

Cổ của Tống Chân Thần chợt bắn máu tung tóe.

Đầu rơi xuống đất.

Tống Chân Thần, chết.

Bị giết chỉ bằng một chiêu.

Nháy mắt bị giết chết.

"Kiếm ý cấp bậc Linh Động đúng là khiến người ta bất ngờ mà", Tô Minh cũng khẽ giật mình.

Nếu như anh không hiểu được kiếm ý cảnh giới Linh Động thì dù có thể giết được Tống Chân Thần, có lẽ cũng sẽ tốn rất nhiều công sức. Ít nhất, anh cần phải dùng hơn 10 chiêu, xui có khi còn bị thương.

Nhưng giờ anh lại giết chết ông ta chỉ trong nháy mắt, ngay cả cơ hội chống cự cũng không có.

Thủ Hộ Sơn chợt im phăng phắc.

Yên tĩnh như chết.

Chưa nói tới các đệ tử và nhân viên cấp cao của Hoàng Cực cung ở xung quanh Huyền Võ đài, ngay cả người của các gia tộc bảo vệ khác cũng sợ run người.

Tống Chân Thần có thể nói là cao thủ mạnh nhất ở Thủ Hộ Sơn và tầng Trái Đất, thế mà lại bị giết chỉ trong nháy mắt?

Bỏ qua thần hồn vô địch ký sinh trong cơ thể Tô Minh và sư phụ mạnh một cách đáng sợ của anh.

Thì bản thân Tô Minh cũng đáng sợ không kém!

Đừng quên, Tô Minh vẫn chưa tới 22 tuổi.

"Theo quy ước, ông ta đã bị giết chết trong 1 chiêu, cho nên, Hoàng Cực cung cũng sẽ bị tiêu diệt", sau đó, Tô Minh nhìn về phía trước, nói.

Lời này vừa nói ra.

"Chạy!", một trưởng lão của Hoàng Cực cung chợt hét lên, rồi dẫn đầu bỏ chạy.

Những đệ tử và nhân viên cấp cao khác cũng điên cuồng vận chuyển chân khí, thậm chí là đốt cháy máu để bỏ trốn như một đàn chim giật mình vỗ cánh bay đi.

Tô Minh lại chẳng chút vội vã.

Anh đã theo dõi đám nhân viên cấp cao và đám đệ tử nòng cốt, chân truyền rồi.

Tổng cộng có khoảng 50 người.

Tuy 50 người này chạy về các phía khác nhau, mà còn rất nhanh.

Nhưng đáng tiếc, ở trước mặt "Lược Ảnh Bộ" thì bọn họ vẫn quá chậm.

Tô Minh giống như một con hổ xông vào đàn gà.

Một kiếm là có thể giết chết 3 đến 5 người.

Nhát nào nhát nấy đều hết sức chính xác.

Hầu như đều cắt đứt cổ người ta.

Trông từ xa không hiểu sao lại cảm thấy khá là đẹp.

Hơn 10 giây sau, Tô Minh bỗng dừng lại.

"Bố, mẹ, con xem như đã báo thù được bước đầu tiên cho hai người rồi", Tô Minh thì thào. Tuy nếu dựa theo cách nói của Tô Ly thì có lẽ bố mẹ không có chết, nhưng thù thì vẫn phải báo.

Đúng lúc này.

"Thưa cậu Tô, đây là quà ra mắt của nhà họ Giả chúng tôi, cảm ơn cậu đã đóng góp cho Thủ Hộ Sơn. Hoàng Cực cung hoành hành ngang ngược, mấy năm nay đã gây nên tội ác ngập trời. Những gia tộc như chúng tôi vì thực lực không bằng nên đành phải nín nhịn, sống luồn cúi. Nay, cậu Tô đã diệt trừ Tống Chân Thần và Hoàng Cực cung, đồng nghĩa với việc có ơn với toàn bộ gia tộc bảo vệ ở Thủ Hộ Sơn chúng tôi".

Hơn 10 người đàn ông trung niên bước đến, người mở miệng là một người có khí chất nho nhã, mặc một bộ đồ màu xanh, đội mũ lông vũ, cầm kiếm. Vẻ mặt ông ta hết sức kính nể, còn có chút lấy lòng, nhưng sâu trong ánh mắt lại lộ ra vẻ kiêng kỵ.

Ông ta là Giả Cử Hình - gia chủ nhà họ Giả, một trong số gia tộc bảo vệ ở Thủ Hộ Sơn.

Những người còn lại cũng thuộc các gia tộc bảo vệ khác, Tô Minh cũng không từ chối.

Hiển nhiên, bọn họ đang sợ hãi, sợ thực lực của anh nên bỏ tiền mua bình an, sợ anh thuận tay diệt họ và gia tộc họ. Dù sao, anh có thể tiêu diệt Hoàng Cực cung thì cũng có khả năng xóa sổ bọn họ.

Bọn họ sợ.

Trên thực tế, tuy Tô Minh không phải người tốt, nhưng cũng chẳng phải loại người thích giết chóc không phân rõ đúng sai.

Anh cũng chẳng có hứng tiêu diệt những gia tộc kia.

Có điều, nếu bọn họ muốn đưa anh một số chỗ tốt mới yên tâm thì đành nhận thôi. Không nhận có khi người ta còn nơm nớp lo sợ ấy chứ.

Hơn 10 cái túi không gian.

Tổng cộng có gần 20 ngàn linh thạch hạ phẩm.

Một con số hết sức khổng lồ.

Vượt ngoài dự đoán của anh.

Linh thạch hạ phẩm ở tầng Trái Đất rất hiếm thấy.

Ở Hạ giới, dù trên Huyền Linh Sơn có 1 khối thôi đã may lắm rồi.

Không ngờ trên Thủ Hộ Sơn ở Thượng giới lại giàu như vậy.

Trước đó, anh đã lấy được hơn 9000 khối linh thạch hạ phẩm từ trong kho báu của nhà họ Thẩm. Nhưng sau khi anh bế quan đã dùng gần hết. Giờ có thêm 20 ngàn khối, đúng là hên ghê, đang thiếu chợt có người đưa tới cửa.

"Tôi sẽ nhận và rất hài lòng về nó. Mấy người có thể đi rồi", Tô Minh nhàn nhạt nói.

Dứt khoát há miệng đuổi khách.

Không cần thiết phải lá mặt lá trái với họ.

Gia chủ các gia tộc bảo hộ khác đều rời đi, chỉ còn mỗi mình Giả Cử Hình, ông ta muốn nói lại thôi, có hơi ngại ngùng, trong lòng thì lại căng thẳng và chờ mong không thôi.

"Còn có chuyện gì à?", Tô Minh liếc nhìn Giả Cử Hình hỏi.

"Thưa cậu Tô, tôi có một đứa con tên giả Giả Viêm, năm nay 20 tuổi, nhỏ hơn cậu 1 tuổi, tư chất cũng khá cao. Nhưng đương nhiên so với cậu thì vẫn kém xa. Trước đó, cậu Tô thi triển bản lĩnh, thằng con tôi thấy nên hết sức ngưỡng mộ..."

"Nói thẳng", Tô Minh nhíu mày gắt.

Nói nhảm nhiều ghê.

Cùng lúc đó, ở đằng xa, một thanh niên mặc áo trắng bay tới.

Thanh niên có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, lại toát lên khí chất nho nhã, nuôi tóc dài, cao dong dỏng, gương mặt thâm thúy, làn da trắng nõn.

Sau lưng đeo một thanh kiếm màu xanh.

Hắn có cảnh giới bán bộ Đoạt Mệnh.

Ở tuổi ấy mà có cảnh giới bán bộ Đoạt Mệnh thì quả thật hết sức chấn động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.