Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 295: Nếu ông chết tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ Hoàng Cực cung




Còn Tô Ly thậm chí còn thể hiện sức mạnh vượt sức tưởng tượng.

Đến ngay cả ông ta, cung chủ Hoàng Cực cung cũng không phải là đối thủ của cô ấy.

Trình độ quá chênh lệch.

Bây giờ ông ta vẫn cảm thấy kiêng nể khi nghĩ tới Tô Ly.

Cô ấy quá đáng sợ!

Thế nhưng ông ta không chết dưới tay Tô Ly, vì Tô Ly đã từng nói để anh trai cô ấy là Tô Minh định đoạt sinh mạng của ông ta, cũng như sự tồn vong của Hoàng Cực cung.

Sau đó, Tô Ly tu luyện thành công, rời khỏi tầng trái đất.

Khi đó, Tống Chân Thần còn tỏ vẻ khinh thường, nghĩ rằng Tô Ly hão huyền viển vông.

Vì khi đó, Tô Minh cũng mới chỉ đạt cảnh giới thiên vị mà thôi, còn không phải là tôn giả.

Ông ta thiết nghĩ Hoàng Cực cung chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể đè bẹp Tô Minh.

Trước kia ông ta không ra tay ngay là bởi còn khá dè dặt trước Tô Ly, vì sợ ngộ nhỡ tin Tô Ly tu luyện thành công và rời khỏi tầng trái đất kia chỉ là giả thì sao?

Trong quãng thời gian đó, ông ta không dám động tới Tô Minh.

Chuẩn bị hoãn lại vài ba năm, nếu như Tô Ly không còn xuất hiện, cũng không quay lại, thì sẽ giết chết Tô Minh, đoạt lấy Thiên Vẫn Kiếm, sau đó dẫn Hoàng Cực cung rời khỏi tầng trái đất, đi tới Linh Võ Thành, rồi tìm cách bán Thiên Vẫn Kiêm, kiềm nguồn võ đạo, rồi mua chiếc Hư Không Phi Thoa, sống ngoài không gian, như vậy sẽ không còn sợ nhà họ Tô hoặc là Tô Ly tới báo thù.

Còn về sự hẫu thuẫn phía sau Hoàng Cung cực, cũng đã trao đổi sẽ để Hoàng Cực cung giữ Thiên Vẫn Kiếm, song Tống Chân Thần không đặt quá tin tưởng bọn họ

Thế lực đó tuy trước giờ vẫn vô cùng lớn mạnh, nhưng hiện giờ cũng đang bị gia tộc đó nhắm tới, nên bản thân họ cũng khó đảm bảo sự an toàn của mình.

Trên thực tế, Tống Chân Thần vẫn có chút hối hận, năm đó đã để thiếu cung chủ Tô Ly với sức mạnh kinh người xuống hạ giới ẩn nấp trong nhà Tô ở Hoa Hạ chốn hạ giới...

Đây là quyết định ngu ngốc nhất trong cả cuộc đời của ông ta.

Nếu như không có quyết định đó, Tô Ly vẫn là thiếu cung chủ của Hoàng Cực cung.

“Haizzz....”, Tống Chân Thần suy nghĩ một hồi lâu, rồi chỉ thở dài một tiếng.

Đi ra khỏi tầng 97.

Vừa di chuyển.

Ông ta đã xuất hiện trên Huyền Võ Đài bên ngoài Hoàng Cực cung.

Huyền Võ Đài, được xây dựng vào thời hoàng kim của Hoàng Cực cung, năm đó Hoàng Cực cung đã đổ rất nhiều tiền bạc vào võ đài nổi giữa không trung.

Trong hàng trăm nghìn năm qua, đã có quá nhiều máu đổ xuống Huyền Võ Đài.

Trong thời khắc Tống Chân Thân đứng trên Huyền Võ Đài, tất cả mọi người từ trên chí dưới của Hoàng Cực Cung đứng xung quanh võ đài đều im lặng, tất cả bọn họ đều kính cẩn cúi người: “Cung chủ!”

Tại Hoàng Cực Cung này, tiếng nói của Tống Chân Thần vẫn rất có trọng lượng.

Dù gì, ông ta cũng đã giữ chức cung chủ Hoàng Cực cung hơn 60 năm.

“Cung chủ định đích thân xuất trận sao?”, Trần Hằng – phó cung chủ của Hoàng Cực cung lên tiếng, đây là một ông lão với mái tóc hoa dâm, cũng là người có cảnh giới hoá thần hậu kỳ, và là người có danh tiếng rất cao ở Thủ Hộ Sơn này.

“Cung chủ, Dương Tịch xin được xuất trận!”, ngay sau khi Trần Hằng lên tiếng, lại có thêm một người trẻ tuổi khác đứng ra, người này nét mặt nghiêm nghị, sau lưng đeo hai thanh đao, khí tức mạnh mẽ nhưng không quá phô trương. Người này tên Dương Tịch, thiếu cung chủ của Hoàng Cung cực, sau khi Tô Ly tu luyện thành công, hắn đã được bổ nhiệm vào vị trí thiếu cung chủ này.

Dương Tịch cũng đã 37 tuổi, miễn cưỡng thì cũng có thể xếp vào hàng thế hệ trẻ.

So với Tô Ly, Dương Tịch có chạy dài cũng không thể nào sánh kịp.

Thế nhưng nếu không mang ra so sánh với Tô Ly, thì Dương Tịch cũng đủ tư cách làm thiếu cung chủ, bởi vì, hắn đã lĩnh ngộ được đao ý, hơn nữa, còn tự sáng tạo ra Song Đao Pháp, ngoài ra, hắn còn đạt cảnh giới hoá thần sơ kỳ.

Bên cạnh đó, hắn là người cũng khá cẩn trọng, xét về tư chất hay sự thông minh đều thuộc tốp đầu.

“Bổn cung chủ sẽ đích thân ra trận”, Tống Chân Thần bình thản nói.

Không cần để Dương Tịch tự dấn thân vào chỗ chết.

Tống Chân Thần cũng lờ mờ đoán ra sức mạnh của Tô Minh, nếu không vượt qua cảnh giới hoá thần, thì cũng là cảnh giới vạn pháp.

Nếu vậy thì cả Hoàng Cực cung này, chỉ có mình Tống Chân Thần mới có đủ sức chiến đấu.

Những người khác, căn bản không đủ tư cách để giao chiến cùng Tô Minh.

Còn về mấy cái đạo lý như ỷ lớn hiếp bé gì đó.

Tống Chân Thần cũng không còn màng tới.

Danh tiếng là thứ gì chứ, giờ phút này nó còn quan trọng hay sao? Nếu như hôm nay không thắng được Tô Minh, thì cả Hoàng Cực cung này sẽ bị tiêu diệt.

Trên thực thế, cho dù thắng được Tô Minh, bản thân ông ta và Hoàng Cực cung có thể sống tiếp được hay không, vẫn còn phải xem vận may, dù gì, trong người Tô Minh còn có thần hồn mạnh đến đáng sợ đang ký sinh.

Thần hồn này nếu như xuất hiện, chỉ một hơi thở thôi cũng có thể tiêu diệt toàn bộ Hoàng Cực cung.

Chỉ có điều ông ta cũng đoán nghĩ, thần hồn đó có lẽ sẽ không thoát ra ngoài, vì dù sao, bản thân cũng cậy lớn hiếp bé, chỉ là về mặt tuổi tác, sức mạnh, nhiều nhất cũng ngang ngửa như nhau.

Dương Tịch định nói thêm, nhưng chưa kịp nói, Tống Chân Thần đã xua tay.

Ra hiệu bảo tất cả mọi người không cần nói gì thêm.

Ý ông ta đã quyết.

Cùng lúc đó, Tô Minh đứng trên Huyền Võ Đài.

“Chấp nhận một yêu cầu của tôi, tôi có thể chỉ dùng một kiếm, sau một kiếm này, nếu ông còn sống, thì mối thù giữa Tô Minh tôi và Hoàng Cực cung các ông coi như chấm hết”, Tô Minh nói.

Giọng bình thản.

Và vô cùng tự tin.

Tất cả tu giả võ đạo từ trên chí dưới của Hoàng Cực cung đứng xung quanh võ đài, gần như nín thở.

Phẫn nộ.

Hoàng Cực cung trước giờ vẫn là bá chủ ở tầng trái đất, chưa bao giờ phải chịu sự coi thường như thế này!

Một kiếm?

Tính làm nhục cung chủ sao?

Hay bôi nhọ cả cái Hoàng Cực cung này?

“Nếu như cả tôi và cậu đều chết?”, Tống Chân Thần hỏi lại, ông ta không hề bực tức trước sự cao ngạo, ngông cuồng của Tô Minh, mà ngược lại, càng trở nên nghiêm nghị hơn.

“Nếu một kiếm này giết chết ông, thì coi như ông đen đủi, và tôi sẽ tiêu diệt cả cái Hoàng Cực cung này”, sự lạnh lùng toát lên trong ánh mắt của Tô Minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.