Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 294: Càn quét Hoàng Cực cung




“Khóc cái gì thằng nhóc này! Con là đàn ông cơ mà, giọt nước mắt của đàn ông quý lắm đó. Đâu phải là ta chết rồi, cũng đâu phải là không bao giờ gặp lại nhau nữa. Ta còn chờ một ngày nào đó con có thể tu luyện, vì ta mà giết trở lại đại lục Thần Thương, trấn áp Tư Nam Quân, đường đường chính chính lấy lại linh hồn của ta từ tay Tư Nam Quân, đồng thời nói cho Tư Nam Quân rằng con là đồ đệ của ta. Ha ha…”, Ninh Triều Thiên bật cười sảng khoái.

“Sư tôn!”, ánh mắt Tô Minh đỏ ửng.

Ba năm nay, Tô Minh chưa từng gọi ông già là sư tôn.

“Được rồi! Chắc là con đã nhớ kỹ cái tên đại lục Thần Thương rồi. Ta đi cũng được rồi”, một giây sau Ninh Triều Thiên đột nhiên biến mất, phá tan hư không và rời đi. Đến thực lực hiện giờ của ông ta thì thăng thiên đã là chuyện vô cùng dễ dàng.

Ninh Triều Thiên không hề hoàn toàn rời đi. Trước khi đi, ông ta vẫn quát lớn: “Thằng nhóc này! Phải thề với ta, nếu như chưa bước vào cảnh giới chân hoàng thì không được bay đến đại lục Thần Thương”.

Không bước vào cảnh giới chân hoàng thì kể cả Tô Minh đến đại lục Thần Thương, đối mặt với Tư Nam Quân thì cũng chỉ có con đường chết mà không có cơ hội nào. Lúc này Tô Minh trịnh trọng hét lớn: “Con xin thề!”

“Ha ha! Tốt lắm”, Ninh Triều Thiên bật cười rồi rời đi.

Sau khi Ninh Triều Thiên rời đi, Tô Minh lại một lần nữa rơi vào trầm ngâm, cảm xúc hỗn loạn.

“Chàng trai! Sư tôn của anh cũng là nhân vật đáng gờm đó”, thiên nữ Tạo Hóa nói: “Anh có biết tại sao ông ta lại vội vã rời khỏi trái đất này không?”

“Tại sao?”, Tô Minh vội hỏi.

“Bởi vì bất cứ tu giả võ đạo nào nếu ra tay thì đều để lại khí tức ký hiệu của riêng mình, điều này là không thể tránh khỏi”.

“Trước đó, vì cứu anh nên ông ta đã ra tay đối đầu với Phượng Như Huyên, nên khí tức của ông ta đã bị lộ. Kẻ thù của ông ta chính là Tư Nam Quân”.

“Nếu ông ta không rời khỏi trái đất này thì Tư Nam Quân rất nhanh sẽ đuổi đến đây, vậy thì anh cũng thê thảm, sẽ bị liên lụy. Vì vậy, ông ta thăng thiên cũng là vì an toàn của anh đấy”.

….

Tô Minh nghe thấy vậy thì lại trầm ngâm, càng lúc càng cảm thấy mình yếu đuối.

“Có trách bổn thiên nữ không ra tay sớm lại để sư tôn của anh đối đầu với Phượng Như Huyên và bị lộ khí tức không?”, thiên nữ Tạo Hóa lại hỏi.

“Không!”, Tô Minh lắc đầu nói: “Thiên nữ tiền bối ra tay cứu mạng tôi thì tôi vô cùng cảm kích. Cô ra tay cứu là ân huệ, còn không ra tay thì là bổn phận. Tô Minh cũng không phải hạng người không biết điều”.

Đây là lời thật lòng. Thiên nữ Tạo Hóa không nợ mình cái gì, ngược lại còn cho mình rất nhiều lợi ích, thậm chí còn cứu mạng mình. Những điều này Tô Minh đều rõ hơn ai hết.

“Anh cũng không cần lo lắng cho sư tôn đâu. Ông ta bay lên thế giới võ đạo khác rồi, kể cả bị kẻ thù đuổi kịp thì cũng không chết đâu. Ông ta không phải là người đoản mệnh”, thiên nữ Tạo Hóa lại nói, đây không phải là nói bừa.

Bởi những người có thực lực mạnh thì chỉ cần nhìn một cái thì có thể đoán ra kiếp trước, kiếp này và tương lai của một người.

Vì vậy, cô ta nói Ninh Triều Thiên không phải là người đoản mệnh, nhưng cũng có thể là không phải.

Tất nhiên, cô ta không thể nhìn thấu Tô Minh, hoàn toàn không thể nhìn ra kiếp trước, kiếp này và tương lai của anh.

Cô ta thấy vô cùng mơ hồ. Cũng chính vì vậy mà cô ta mới bằng lòng ở trong tiềm thức và linh hồn của Tô Minh.

Nếu như Tô Minh không đặc biệt, không khác biệt thì sao có đủ tư cách được cô ta gửi gắm như vậy?

“Phù…”, Tô Minh thở phào một cái, vứt hết đi những cảm xúc trống rỗng từ việc Diệp Mộ Cẩn và Ninh Triều Thiên rời đi.

Sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn về phía đỉnh núi Thủ Hộ Sơn.

Vừa nhìn thì ánh mắt trở nên lạnh lùng âm trầm.

Vốn nghĩ lần này bế quan một tháng thì sẽ có thu hoạch lớn, thực lực cũng được nâng cao nhiều.

Anh chưa từng nghĩ vừa xuất quan đã gặp phải Phượng Như Huyên, ngũ trưởng lão của tộc Nam Ly Phượng Hoàng và suýt chết.

Đúng là buồn bực thật!

Có cục tức ở trong người thì nhất định phải xả ra.

Và thật không may, Hoàng Cực cung chính là mục tiêu để anh trút giận.

Ngoài ra, Hoàng Cực cung còn là kẻ đứng sau dàn cảnh nhà họ Tô bị tiêu diệt, là kẻ thù diệt môn của Tô Minh…

Thù này lúc nào Tô Minh cũng ghi nhớ. Chỉ có điều trước đây thực lực không đủ.

Bây giờ đủ rồi, vậy thì làm sao anh có thể đợi được.

Đã báo thù thì phải báo ngay!

Một giây sau…

Bụp…

Hai chân Tô Minh giậm đất, thân hình bật lên không trung như một đường ánh sáng hướng về phía đỉnh núi Thủ Hộ Sơn.

Đồng thời, lúc này một giọng nói vang vọng khắp Thủ Hộ Sơn: “Hoàng Cực cung! Tô Minh đến càn quét đây”.

Từ này đúng là đầy thách thức.

Một người đấu với cả một tông môn.

Hoàng Cực cung tọa lạc trên đỉnh núi của Thủ Hộ Sơn.

Cả Hoàng Cực cung được cấu tạo bởi chín tòa các lầu màu vàng với kích thước lớn nhỏ.

Trong chín tòa này, tòa bắt mắt nhất phải kể đến tòa cao nhất, có 99 tầng, cao chọc trời, nhìn thấy rõ các tầng ánh sáng thần bí, mây trôi lơ lửng, trận pháp liên tiếp. Ở bên trên còn khắc ba chữ ‘Hoàng Cực cung’.

Lúc này, ở trên tầng 97 của tòa cao nhất, một người đàn ông trung niên ngồi khoanh chân trong linh trận đột nhiên mở mắt ra.

Người đàn ông trung niên này khí tức sục sôi, miệng phun sấm sét, mắt như tóe điện. Mặc dù tướng mạo bình thường nhưng toàn thân đều toát ra khí chất thần bí.

Một đôi mắt thâm sâu như đáy đại dương, trên người mặc bộ đồ áo dài màu vàng tím.

Ông ta đứng lên…

“Cái gì phải đến thì cuối cùng cũng đến”, người đàn ông trung niên lẩm bẩm, đôi mắt thâm sâu lóe lên vẻ hối hận.

Hối hận vì ban đầu mình mềm lòng không quyết đoán.

Nếu không phải như vậy thì có lẽ ‘Thiên Vẫn Kiếm’ đã rơi vào tay mình từ lâu rồi.

Ông ta tên là Tống Chân Thần, cung chủ của Hoàng Cực cung.

Năm nay ông ta 170 tuổi, ở cảnh giới hóa thần đỉnh phong kỳ.

Trên thực tế thì ba năm sau Tô Minh như cải tử hoàn sinh và xuất hiện ở thành phố Dương Giang thì ông ta đã phần nào đoán được ‘Thiên Vẫn Kiếm’ đã rơi vào tay Tô Minh.

Sau đó ông ta đã phái người đi theo dõi Tô Minh cũng chỉ để chứng minh và xác nhận lại.

Kết quả là mấy người đó đều chết không rõ lý do.

Ban đầu ông ta rất kinh ngạc bởi không biết tại sao mấy người đó lại chết và chết trong tay ai?

Sau đó mới biết là họ chết trong tay Tô Ly.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.