Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 293: Đáp án




“Nếu cô ta ở lại bên cạnh anh thì cõ lẽ phải cần đến 8 hoặc 10 năm mới có thể niết bàn trùng sinh, như vậy quá lâu”.

“Ngoài ra thì anh cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của cô ấy hay lo cô ấy bị bắt nạt. Đối với tộc Phượng Hoàng, Huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng ngàn năm hiếm gặp, bọn họ sẽ tôn thờ bạn gái anh lên tận trời, vị trí tộc trưởng tương lai cũng sẽ thuộc về cô ấy”.

Tô Minh im lặng.

Anh hiểu được những gì thiên nữ Tạo Hóa nói.

Anh do dự một lát cuối cùng cũng kìm nén sự lưu luyến trong lòng.

Anh quyết định nghe theo lời thiên nữ Tạo Hóa.

Không thể quá ích kỷ.

Nếu để Mộ Cẩn đến tộc Phượng Hoàng sẽ tốt hơn cho cô ấy, giúp cô ấy trưởng thành càng nhanh, hơn nữa còn được an toàn thì sao lại ngăn cản?

Đã thế nếu Mộ Cẩn cứ không tỉnh lại, cho dù biết cô ta đang niết bàn trùng sinh thì anh cũng sẽ lo lắng, sốt ruột.

Anh hít sâu một hơi.

Tập trung tâm trí.

Diệp Mộ Cẩn đã nằm trong vòng tay anh.

Cách đó phía xa, ngũ trưởng lão của tộc Phượng Hoàng đang vội vã chữa thương, trông thấy vậy thì sững sờ.

Bà ta nhìn chằm chằm Diệp Mộ Cẩn.

Bà ta kinh ngạc cực độ.

“Thật… thật sự là người mang huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng!”, bà lão lắp bắp lẩm bẩm, vô cùng kích động. Mặc dù lúc trước bà ta đã cảm nhận được khí tức nhưng không tận mắt nhìn thấy nên vẫn luôn kìm nén cảm xúc.

Lúc này, bà ta không thể kìm nổi nữa.

Cho dù cô ta bị thương nặng sắp chết cũng vẫn khiến bà ta hưng phấn không thôi.

Đương nhiên có kích động đến mấy bà ta cũng không dám cướp.

Thiên nữ Tạo Hóa khiến bà ta quá sợ hãi cùng khiếp đảm!

“Nhớ kỹ, cô ấy tên là Diệp Mộ Cẩn, là người phụ nữ của Tô Minh tôi!”, ngay sau đó, Tô Minh nhìn bà lão gằn từng từ từng chữ, vô cùng nghiêm túc: “Bà có thể đưa cô ấy về tộc Phượng Hoàng nhưng tôi cảnh cáo bà, cũng cảnh cáo cả tộc của bà, một ngày nào đó tôi sẽ đến tộc Phượng Hoàng đón Mộ Cẩn, đến lúc đó nếu để tôi biết Mộ Cẩn phải chịu bất kỳ ấm ức hay bị thiệt hại gì thì Tô Minh tôi thề nhất định sẽ diệt sạch tộc Phượng Hoàng các người, khiến các người chỉ còn là lịch sử!”

Tô Minh rất yếu, ít nhất đối với bà lão thì là vậy.

Nhưng không biết tại sao bà ta tự dưng cảm thấy giọng nói nghiêm nghị của anh lại khiến người ta vô cùng kính sợ.

Bà lão gật đầu lia lịa: “Tôi, ngũ trưởng lão của tộc Nam Ly Phượng Hoàng, Đằng Thanh xin thề, toàn tộc Phượng Hoàng nhất định sẽ dùng cả sinh mệnh bảo vệ Diệp Mộ Cẩn”.

Đây không phải trò đùa hay lấy lệ.

Cho dù Tô Minh không đe dọa thì tộc Phượng Hoàng cũng sẽ làm vậy.

Bởi vì huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng, điều này xứng đáng!

Bà lão hưng phấn đến run lên, bà ta vốn cho rằng không có cơ hội mang người sở hữu huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng đi, không ngờ…

Một lát sau.

Vết thương của bà lão đã hồi phục gần hết, bao gồm cả nửa người dưới nát bét cũng đã mọc lại, khả năng hồi phục thật khủng khiếp, đây là thiên phú của tộc Phượng Hoàng, dù sao bọn họ đều được kế thừa dòng máu phượng hoàng chân chính.

Bà lão đưa Diệp Mộ Cẩn đi.

Tô Minh đứng trên sân võ, rất lâu không lên tiếng.

Anh đương nhiên có lưu luyến.

“Nhóc con, con và cô nhóc đó vẫn có thể gặp lại”, Ninh Triều Thiên an ủi: “Kìm nén sự nhớ nhung và lưu luyến của con đi, bây giờ con nên nghĩ con đường tương lai phải đi thế nào? Làm sao để mạnh hơn, nếu không sau này, lúc con gặp lại cô bé đó có khi sẽ không phải đối thủ của con bé nữa đâu, thậm chí nếu cách biệt quá lớn, tộc Phượng Hoàng sẽ ngăn cản hai đứa ở bên nhau”.

Tô Minh khựng lại, ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo.

Tộc Phượng Hoàng, bọn họ dám?

Nhưng điều ông già nói không phải không có khả năng.

Dù sao thiên nữ Tạo Hóa có đáng sợ hơn nữa thì chỉ cần nghiên cứu kỹ càng, hiểu rõ về thần hồn thì sẽ biết cô ta không thể tùy ý xuất hiện giúp anh.

Càng đừng nói anh cũng không dám chắc cô ta rốt cuộc sẽ ở lại trong thần hồn của anh bao lâu?

Chẳng may cô ta rời đi rất nhanh thì sao?

Trông chờ vào người khác không bằng trông chờ vào chính bản thân mình.

Khát vọng sức mạnh của Tô Minh lại nhiều hơn gấp mấy lần.

Sức mạnh!

Vẫn là sức mạnh!

“Thằng nhãi, ta phải đi đến tầng khác rồi”, đột nhiên Ninh Triều Thiên khẽ lắc đầu nói.

“Dạ?”, Tô Minh ngây ra, tầng trái đất không ở, cứ muốn phi thăng làm gì? Mặc dù anh biết với thực lực của ông già thì hoàn toàn có thể phi thăng nên tầng võ đạo cao hơn.

“Ông già, đừng đùa”, Tô Minh hoảng hốt nói.

Ninh Triều Thiên đi đến trước mặt, vỗ vai anh:

“Ta không đùa, thằng nhãi, cố gắng lên, cả đời ta đều thất bại, lúc còn trẻ làm một tên công tử bột, trưởng thành thì si mê Tư Nam Quân để rồi cuối cùng bị phản bội, cả tộc bị diệt, bị rút mất một phách, bị giam giữ 39 năm, đây đều là những hồi ức đau đớn”.

“Ta vốn đã tuyệt vọng, tìm đến tầng võ đạo thấp này chỉ vì muốn quy ẩn, hút thuốc uống rượu cho đến hết đời, chưa từng nghĩ sẽ gặp được con. Nhãi con, ông già ta phải cảm ơn con, ba năm này là ba năm có ý nghĩa nhất trong cuộc đời ta, mỗi ngày dạy dỗ con đều có thể quên đi những đau đớn!”

“Thằng nhãi, con là người duy nhất trong đời này xứng đáng để ta kiêu ngạo, hahaha…”

“Con vẫn luôn muốn biết vì sao năm đó ta lại muốn cứu một thằng nhóc bị chôn sống là con, bây giờ ta nói cho con đáp án: bởi vì năm đó, khi con bị đánh gãy tứ chi, chôn sống trong núi chỉ còn thoi thóp, cả nhà bị giết rất giống với những gì mà ta đã từng trải qua!”

Mắt Tô Minh đỏ lên.

Từ lâu anh đã coi ông già là người thân của mình!

Là người thân nhất trên đời này!

Bây giờ, ông ấy phải rời đi, mặc dù không phải là sinh ly tử biệt nhưng trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể gặp được…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.