Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 292: Ngũ trưởng lão của tộc Phượng Hoàng




Sau đó, bà lão đột nhiên nâng giọng, tràn đầy sát khí: “Mặc dù Phượng Như Huyên là đồ bỏ đi nhưng dù sao cũng là người tộc Nam Ly Phượng Hoàng…”

Đáng tiếc bà ta còn chưa dứt lời.

“Bà im đi được không? Ai cho phép bà ngồi trên kiệu nói chuyện với bản thiên nữ?”, thiên nữ Tạo Hóa cười khẩy.

Sau…

Sau đó!

Cô ta tùy ý vung tay lên, một luồng khí tức tràn ra bủa vây lấy chiếc kiệu.

Cảm giác đó như thể một bàn tay khổng lồ vô cùng dễ dàng mà tóm lấy một con kiến, trong lúc luồng khí tức đó chuyển động, bầu trời phía trên như đang sợ hãi mà co rụt lại!

Trong nháy mắt.

Trời đất biến sắc.

Vạn vật tuyệt vọng.

Không gian như ngưng đọng.

Chợt!

Chiếc xe kiệu lộng lẫy, cao sang như báu vật quý giá nhất trời đất này lại cứ thế bị phong hóa!

Tan thành cát bụi.

Bị một trận gió nhẹ thổi bay.

Ngay cả bốn người phụ nữ trẻ tuổi bán bộ chân vương của tộc Nam Ly Phượng Hoàng cũng hóa thành hư không.

Chỉ còn lại một bà lão chống gậy.

Một bà lão dường như đã bị hóa đá, đứng đờ ra.

Cả quá trình cứ như thể một giấc mơ không thật.

“Tộc Nam Ly Phượng Hoàng của bà còn ai mạnh hơn không? Gọi đến đây!”, thiên nữ Tạo Hóa nhìn bà lão nói, đôi mắt lộ rõ vẻ nhàm chán.

Vốn tưởng sẽ có một kẻ mạnh thực thụ của tộc Nam Ly Phượng Hoàng đến, nào ngờ…

Cảnh giới Chân Hoàng?

Rác rưởi.

Mất hứng.

“…”, bà lão chống gậy hồi lâu cũng không thốt lên nổi thành lời, đầu óc trống rỗng.

Bà ta là ngũ trưởng lão của tộc Nam Ly Phượng Hoàng.

Mặc dù bà ta không phải người mạnh nhất trong tộc.

Nhưng ít nhất cũng phải nằm trong 8 đến 10 người mạnh nhất.

Hiện tại bà ta đã hơn 10 nghìn tuổi, có kẻ mạnh nào chưa từng gặp? Có thiên tài nào mà chưa từng thấy? Có chuyện kỳ quái nào mà chưa từng trải qua?

Bà ta đã đi qua vô số phong ba.

Trải nghiệm nhiều thì lòng lại càng bình tĩnh.

Cảm xúc của bà ta đã không còn dữ dội từ rất lâu rồi.

Nhưng lúc này.

Cảm xúc nào chỉ dữ dội?

Bà ta đường đường là ngũ trưởng lão của tộc Nam Ly Phượng Hoàng vậy mà lại suýt chút nữa gục ngã!

Bà ta nhìn chằm chằm thiên nữ Tạo Hóa ở dưới sân võ, lòng vô cùng sợ hãi.

Bà ta chắc chắn cho dù tộc trưởng có đến cũng không mạnh bằng đối phương…

Người khác không biết nhưng bà ta lại rõ ràng, chiếc xe kiệu mà bà ta ngồi là một trong ba báu vật của tộc Nam Ly Phượng Hoàng được truyền từ thời thượng cổ đến nay đã được mấy trăm nghìn năm.

Đó là một đạo khí chân chính!

Trong cả thế giới Tiểu Thiên cũng chẳng có mấy cái đạo khí!

Cho dù là tộc trưởng thì cũng phải tấn công chiếc xe kiệu này ba đến năm năm thì chắc mới có thể đánh nát nó được?

Nhưng đối phương lại dùng khí tức biến chiếc xe thành cát bụi.

Thực lực cỡ này…

Biết phải hình dung thế nào?

“Nói chuyện đi!”, thấy bà lão im lặng, thiên nữ Tạo Hóa gằn giọng nói.

Câu nói này.

Khiến bà lão trên bầu trời bị đánh văng!

Bà lão phải dùng chân khí, bí kíp, trận pháp, ly hỏa để chống đỡ nhưng trong lúc bị đánh bay, bà ta vẫn cảm thấy như thể sắp bị xé rách, trên người đã xuất hiện vài vết thương rỉ máu.

Trông như chiếc mai rùa.

Người khác thấy mà hãi hùng.

Không chỉ có thế, đột nhiên…

Vút!

Bà lão bỗng nhiên như bị chịu một lực hấp dẫn mạnh gấp mấy trăm lần khiến bà ta lao vút đi như viên đạn, ngã thẳng xuống đất.

Nhoáng một cái.

Rầm!

Bà lão rơi xuống sân võ.

Bà ta quỳ trên mặt đất.

Nửa người dưới nát bét.

Ngay cả sức để thét lên đau đớn cũng không có.

“Tiền… tiền bối…”, bà lão run lẩy bẩy nói, đường đường là ngũ trưởng lão hơn mấy chục nghìn tuổi của tộc Nam Ly Phượng Hoàng lại bị dọa sợ đến mức giọng nghẹn ngào.

Trên sân võ, khóe miệng Tô Minh co rút.

Bản thân anh đã đánh giá quá thấp sức mạnh của thiên nữ Tạo Hóa.

“Tu giả võ đạo tu luyện đến cùng cực thực có thể mạnh như thiên nữ tiền bối?”, Tô Minh hơi hoang mang, thiên nữ Tạo Hóa còn mạnh hơn cả trong thần thoại.

“Tiếp tục gọi người đến”, thiên nữ Tạo Hóa nói.

“Tiền bối, cô… cô giết tôi đi. Tộc Nam Ly Phượng Hoàng chúng tôi… có… có mắt như mù, đáng chết”, bà lão cố hết sức mới miễn cưỡng nói được một câu hoàn chỉnh.

Bà ta cầu được chết từ tận đáy lòng.

Gọi người đến.

Sao có thể?

Bà ta chắc chắn tất cả những người trong tộc bao gồm cả tộc trưởng đều không phải đối thủ của cô gái thể Thần hồn xinh đẹp, cao quý này.

Gọi bao nhiêu người đến cũng sẽ chết.

Nếu đã vậy thì còn gọi đến làm gì? Bà ta vẫn rất trung thành với tộc của mình.

“Vô vị”, thiên nữ Tạo Hóa cảm thấy nhàm chán, cô ta còn chưa ra tay thì mọi chuyện đã xong rồi, đúng là mất hứng.

Ngay sau đó, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên biến mất.

Cô ta đã trở lại thần hồn thức hải của Tô Minh.

“Nhóc con, nếu bà lão này không thể tiếp tục gọi người đến thì bản thiên nữ cũng không giết bà ta nữa, tha cho bà ta một mạng, bảo bà ta đưa bạn gái bé nhỏ của anh về tộc Phượng Hoàng đi”, giọng nói của thiên nữ Tạo Hóa vang lên trong đầu Tô Minh.

“Cái gì?”, anh sửng sốt.

Anh không muốn.

“Bản thiên nữ ra tay chỉ vì Phượng Như Huyên gì đó ra vẻ ngạo mạn như thể mình là nhất, lại còn bắt anh quỳ xuống, không biết anh mặc dù rất yếu nhưng có bản thiên nữ bảo vệ à?”, tạo hóa Thiên Nữ cảm thấy kiêu ngạo.

“Tộc Phượng Hoàng đưa bạn gái bé nhỏ của anh đi là chuyện tốt, mặc dù với tôi cái tộc đó chả là cái thá gì cả nhưng cũng phải thừa nhận bạn gái anh thức tỉnh huyết mạch vừa hay thích hợp ở lại tộc Phượng Hoàng, huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng là huyết mạch Phượng Hoàng cao cấp nhất”.

“Cô ta ở lại tộc đó thì có thể mau chóng trưởng thành, trở thành một kẻ mạnh chân chính, tộc Phượng Hoàng có rất nhiều thứ được truyền lại mà cô ta có thể sử dụng được”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.