Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 291: Chiếc xe kéo kỳ lạ




Tâm trạng hiện giờ có chút phức tạp.

Ông ấy đã từng đặt kỳ vọng rất lớn vào Tô Minh.

Thế nhưng sự kỳ vọng ấy cũng có cũng có giới hạn.

Năm đó, sau khi cứu Tô Minh bị chôn sống, ông ấy chỉ cảm thấy âu cũng là cái duyên, về sau lại phát hiện ra tư chất võ đạo của anh rất tốt, liền hướng anh đi theo con đường võ đạo.

Sự kỳ vọng đó vẫn còn, thế nhưng...

Nhưng trước mắt!

Thần hồn ký sinh trong cơ thể thằng nhãi này, mạnh đến mức khiến Ninh Triều Thiên không nói nên lời, còn cả những át chủ bài, những sự kỳ lạ của Tô Minh đều khiến Ninh Triều Thiên có chút khó hiểu.

Hình như mức độ tài giỏi của thằng nhãi này có chút hơi quá rồi, khi dấn thân vào con đường võ đạo không đoán biết được tương lai.

Ông ấy rất tự hào, rất tự hào về những thành tựu mà Tô Minh đạt được.

Thế nhưng trong lòng lại cũng lo lắng, để Tô Minh đi vào con đường võ đạo không biết rõ tương lai, đồng nghĩa với việc Tô Minh phải rời khỏi Trái Đất. Nếu vẫn tiếp tục dấn thân, sẽ gặp phải tầng võ đạo còn tàn khốc và đen tối hơn, rồi còn phải đối mặt với những thiên tài cao thủ đáng gờm hơn nhiều. Việc này quá khó và cũng quá nguy hiểm.

Ninh Triều Thiên thật sự đã coi Tô Minh như người thân của mình.

Cho nên, mới có suy nghĩ như vậy.

Suy nghĩ cân nhắc đắn đo.

“Có tư chất võ đạo, từng đạt cảnh giới chân vương, nhưng lại bị cưỡng ép đoạt mất một phách, còn giữ được sức mạnh như hiện tại, cũng đã rất gì và này nọ rồi đấy”, thiên nữ Tạo Hoá liếc nhìn Ninh Triều Thiên một cái, rồi bình thản nói.

Trong hốc mắt của Ninh Triều Thiên có phần u tối cùng sự oán hận thấu xương!

Ngoài ra còn một vài phần hồi tưởng.

“Ông già, ông bị cưỡng ép đoạt mất một phách sao? Thế nghĩa là như thế nào? Ông già, ông nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc ông đã từng gặp phải chuyện gì? Tại sao cổ tay và cổ chân của ông lại có vết thương như bị cắt bỏng vậy? Những dấu vết đó là do bị giam cầm mà thành đúng không?”, Tô Minh hít một hơi, cuối cùng, cũng thốt ra được câu hỏi anh vẫn muốn hỏi trong ba năm qua.

Anh cũng sớm đoán ông già này đã từng gặp phải chuyện gì đó, nên mới sống ẩn dật trên sườn núi Huyền Linh Sơn. Chỉ có điều, trước giờ Tô Minh cũng chỉ coi ông ấy như bao tu giả võ đạo trên trái đất khác.

Thế nhưng bây giờ, Tô Minh gần như đã có thể xác định được, ông già này không phải là tu giả võ đạo ở tầng trái đất.

“Thằng nhãi, ta quả thực đã từng trải qua một khoảng thời gian không muốn nhớ lại, cũng có kẻ thù hận tới thấu xương. Thế nhưng, những chuyện này, trước kia ta không muốn nói với con, bởi vì có nói cũng chẳng có tác dụng gì, mà con cũng chẳng thế nào giúp được ta. Thế nhưng bây giờ...”, trong hốc mắt già nua của Ninh Triều Thiên chợt loé lên một tia sáng: “Nhưng bây giờ, ta có thể nói ra được rồi, hy vọng một ngày nào đó trong tương lai con có thể giúp được ta, ha ha ha...”

“Ông già, mau nói đi!”, Tô Minh phấn khích hỏi.

“Ở một tầng võ đạo cao hơn, người ta đã từng yêu đã phản bội ta, đầu độc giết chết cả nhà ta, rồi còn cưỡng đoạt một phách của ta, giam cầm ta trong suốt ba mươi chín năm trời, chỉ vì muốn có được một bảo vật”, giọng của Ninh Triều Thiên rất bình thản, bình thản đến mức khiến người ta phải thấy ớn lạnh.

Ông ấy không muốn kể chuyện này với người khác.

Nếu như không phải vì sự xuất hiện của thiên nữ Tạo Hoá, khiến ông ấy cảm thấy sự không đơn giản của Tô Minh. Nói không chừng, kể cả có tạo ra cả được một tầng võ đạo cao hơn, ông ấy cũng sẽ chôn chặt chuyện này trong lòng cả đời.

Nói xong, Ninh Triều Thiên cầm lấy bầu rượu, tu ùng ực từng ngụm lớn.

Lòng Tô Minh cũng trùng xuống, anh cũng không hỏi cụ thể là tầng võ nào? Vì dù sao những tầng võ đạo cao hơn có quá nhiều!

Thế nhưng, anh đã hạ quyết tâm!

Khắc sâu trong tim!

Đời này, nếu như không báo thù rửa hận cho ông già này, thề không làm người.

Bởi vì chính ông già này đã cho anh một cuộc đời mới.

Làm người mà không biết báo ân thì có khác nào loài súc vật?

Đúng lúc này.

“Đến rồi!”, thiên nữ Tạo Hoá bình thản nói, nhìn về vòm trời trước mắt, sâu trong đôi mắt tuyệt đẹp của cô ta, ánh lên một chút thất vọng.

Yếu quá!

Chỉ là cảnh giới chân hoàng thôi sao?

Nếu như để Tô Minh biết được suy nghĩ này của cô ta, chắc chắn anh sẽ thầm thốt lên một câu bảo rằng cô ta là kẻ mất trí.

Sau cảnh giới thần hoá là cảnh giới vạn pháp.

Sau cảnh giới vạn pháp là cảnh giới động hư.

Sau cảnh giới động hư là cảnh giới thông thiên.

Sau cảnh giới thông thiên mới là cảnh giới chân vương.

Sau cảnh giới chân vương mới là cảnh giới chân hoàng!

Như vậy mà còn bảo cảnh giới chân hoàng yếu sao?

Tức thì.

“Vù...”

Một chiếc xe kéo, chợt từ trong hư không đi ra, dập dờn trên vòm trời.

Chiếc xe kéo đó, quá to, chiều rộng chiều cao cũng phải tới cả trăm mét.

Cả chiếc xe được sơn hai màu tím vàng.

Trông nó chẳng khác nào vầng thái dương lơ lửng giữa trời.

Trên chiếc xe đó, được trang trí với hào quang, cùng sấm sét, lại được khắc thêm hàng chữ cổ cùng vân mây, thậm chí còn có cả quy luật thiên đạo luân chuyển và sự rung động của trận pháp.

Không có ngôn từ nào có thể miêu tả được sự xa hoa của chiếc xe đó.

Chỉ vì chiếc xe đó xuất hiện, mà cả Thủ Hộ Sơn, gần như sắp không chống đỡ nổi... tiếng gào thét bắt đầu vang lên, cả ngọn núi Thủ Hộ Sơn sắp lâm nguy.

Chiếc xe kéo đó rất kỳ lạ, nó không cần tới bất kỳ con yêu thú nào làm sức kéo, mà giống như một ngôi nhà cổ tích vắt ngang giữa trời, tự mình dịch chuyển.

Xung quanh chiếc xe đó, có bốn người con gái, họ đều đeo mạng che mặt và cùng mặc bộ trang phục trắng tinh, hơn hết, họ đều là bán bộ cảnh giới chân vương.

Bốn cô gái này giống như hầu nữ đi cạnh bảo vệ cho chiếc xe, song bọn họ lại đạt cảnh giới ngang với Phượng Như Huyên, thậm chí còn có sức mạnh cao hơn bà ta.

“Là người có huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng sao?”, đúng lúc này, trong chiếc xe, một giọng nói già nua giống như của một bà lão vang lên.

Tuy chỉ là lời lẩm bẩm, nhưng đã vang dội cả núi Thủ Hộ Sơn.

Sau khi tiếng nói này vang lên, tất cả tu giả võ đạo bao gồm cả Tô Minh ở núi Thủ Hộ Sơn đều có cảm giác như sắp bước xuống hoàng tuyền.

Họ đều có cảm giác không thể nào tự định đoạt được số mệnh của bản thân.

“Phượng Như Huyên đã chết rồi sao? Là ai giết chết Phượng Như Huyên? Cũng thú vị đấy, chỉ là thứ nhãi nhép mà lại có thể giết chết được Phượng Như Huyên...”, bà lão đó lại lẩm bẩm một câu, giọng nói của bà ta rất chậm, nhưng trong câu nói lại có vài tuỳ ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.