Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 290: Cứ việc gọi cứu viện




Mà bây giờ, bà ta đã ở trên tầng Võ thấp này rồi, đã xác định được vị trí chính xác, người siêu đỉnh cấp của tộc Nam Ly Phượng Hoàng sẽ vượt qua Hư không để đến đây mà không cần đến thời gian, dù gì, đối với một người siêu đỉnh cấp mà nói, một bước vượt qua Hư không vô tận không phải là không có khả năng.

Càng đừng nói đến việc tộc Phượng Hoàng vốn là loài thú biết bay, xét về tốc độ đã thần thông đến mức vượt qua cả sự tưởng tượng.

“Được á!”, vốn dĩ cho rằng mình chỉ khích bác, sẽ rất khó có thể thành công, nhưng ai ngờ được, dường như chẳng hề đắn đo suy nghĩ, Thiên nữ Tạo Hoá đã đồng ý…

Đến bản thân Phượng Như Huyên cũng có chút ngạc nhiên.

Thiên nữ Tạo Hoá dứt khoát thu lại khí tức, Phượng Như Huyên đã có thể cử động.

Phượng Như Huyên rõ ràng đần ra, đây là do đối phương cho phép mình cử động, rồi sau đó xé bùa truyền âm để đi gọi cứu viện?

“Thiên nữ tiền bối chơi lớn quá”, Tô Minh lầm bầm một câu, nhưng cũng có chút nhiệt huyết sục sôi.

Cái gì là kẻ mạnh?!!!

Chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi hay lo lắng điều gì.

Tự tin tuyệt đối.

Mặc kệ các người có ai chống lưng, có bối cảnh thế nào, cứ việc gọi người nhà đến thoải mái, chẳng hề có chút lo lắng.

Phong thái vô địch tuyệt đối này mới chính là kẻ mạnh thực sự!

“Thằng nhóc, anh cho là bổn Thiên nữ muốn chơi lớn như vậy sao?”, giọng nói của Thiên nữ Tạo Hoá vang lên trong đầu Tô Minh, có chút oán trách và không vui: “Bổn Thiên nữ chỉ còn sót lại có một mảnh Thần hồn thôi, mỗi lần từ trong Thần hồn Thức Hải của anh đi ra đều cần phải tiêu hao một chút Thần hồn, cho nên, nếu đã đi ra rồi thì cũng không thể chỉ đàn áp một kẻ giun dế không bằng cả rác rưởi chứ?”

Nếu đã ra ngoài, đã phải trả giá bằng một chút Thần hồn.

Thịt cũng chịu đau rồi.

Thì không thể dễ dàng cho qua như vậy chứ?

Thế nào cũng phải trút hết cơn giận đã.

Còn về việc ra chiêu thì đối với cô ta mà nói, chẳng hề tiêu hao cái gì, bởi vì, đối thủ của cô ta quá là yếu đuối, nói khó nghe chút là trong Thế giới Tiểu Thiên, bất kể là tầng Võ thấp, trung hay cao thậm chí là cả Võ vực Đại thế giới, nếu như cô ta muốn, thì lúc ở thời kỳ đỉnh phong, đều có thể tiêu diệt được cả thế giới Tiểu Thiên!

Sức mạnh của cô ta đã không có ngôn từ nào có thể diễn tả được.

“Á?”, Tô Minh hơi lo lắng, không kiềm được truyền âm: “Thiên nữ tiền bối, vậy… vậy tôi phải làm thế nào mới có thể bổ sung lại Thần hồn cho cô?”

“Mau Phi thăng rồi đi sang một tầng Võ học cao hơn, sau đó, tìm kiếm một số Hồn thú hoặc thể Thần hồn của tu giả võ đạo mạnh mẽ để bổn Thiên nữ chiếm đoạt thì cũng có thể bổ sung được một ít”.

“Vậy lúc ở Huyền Thanh Tông Huyền Linh Sơn, tổ thượng Trần Thông Vận của Huyền Thanh Tông kia chính là thể Thần hồn, Thiên nữ tiền bối lúc đó vì sao không chiếm đoạt luôn rồi huyện hoá ông ta?”

“Quá yếu. Yếu đến mức đối với bổn Thiên nữ mà nói, chẳng có chút tác dụng nào”.

Được rồi, khoé miệng Tô Minh giật giật.

Cùng lúc đó.

Phượng Như Huyên đang truyền tin tức cho tộc Nam Ly Phượng Hoàng.

Đúng, thể Thần hồn màu trắng, tuyệt đẹp, mang khí tức cao quý khó mà diễn tả bằng lời kia đã khiến bà ta cảm nhận được luồng khí tức cực mạnh, cực khủng khiếp.

Bà ta hoàn toàn không đoán được, cũng không nhìn ra được thực lực của đối phương.

Nhưng, Phượng Như Huyên vẫn cực kỳ tự tin, tộc Nam Ly Phượng Hoàng có thể trấn áp người phụ nữ này!!!

Chắc chắn có thể!

Tộc Nam Ly Phượng Hoàng không dám nói là vô địch trong thế giới Tiểu Thiên, nhưng chắc chắn cũng là một tộc đỉnh chóp.

Tranh chấp ngôi vị kẻ mạnh nhất, trước giờ tộc của bà ta chưa từng yếu thế.

Ưu thế của tộc Nam Ly Phượng Hoàng chính là ở người siêu đỉnh cấp, mà xét về sức mạnh trung gian khác, do tộc Phượng Hoàng dân số rất ít nên đây chính là nhược điểm.

“Gọi người chưa?”, một giây sau, Thiên nữ Tạo Hoá nhìn về phía Phượng Như Huyên hỏi.

“Đã gọi rồi”, Phượng Như Huyên lạnh giọng đáp, run rẩy đứng dậy chùi vệt máu bên khoé môi, đôi mắt đầy vẻ oán hận độc ác nhìn chằm chằm Thiên nữ Tạo Hoá.

“Ô, nếu đã như thế, nhiệm vụ của bà đã xong rồi, thế bà có thể đi chết rồi”, Thiên nữ Tạo Hoá tuỳ ý nói.

Lời vừa dứt.

Đột nhiên.

“Ầm…”.

Phượng Như Huyên giống như một quả bom hẹn giờ đã điểm số 0, lập tức phát nổ!

Nhục thể nổ tung.

Thần hồn cũng nổ tung.

Chết triệt để.

Phượng Như Huyên đến tận lúc chết cũng đều không tin, mình lại… lại bị khí tức của đối phương ép đến nổ tung.

Bà ta cho rằng, khí tức áp bức của Thiên nữ Tạo Hoá đã đến cực hạn rồi.

Ai ngờ được, hoá ra, trước đó, khí tức áp bức của Thiên nữ Tạo Hoá hầu như mới chỉ dùng có một chút mà thôi.

Phượng Như Huyên đến tận lúc chết, mới vô cùng hoảng hốt nghĩ đến: người mạnh nhất của tộc Nam Ly Phượng Hoàng sắp đến, thực sự có phải là đối thủ… của người phụ nữ này không?!!!

Khoé miệng Tô Minh lại giật giật.

Anh thực sự đã hơi bị đả kích.

Theo anh thấy, Phượng Như Huyên đã không thực rồi, đã mạnh đến chẳng còn chút công lý nào nữa rồi, kết quả…

“Thế giới của tu giả võ đạo rất lớn, anh ấy à, trước mắt đến cả bước chân vào cửa Võ đạo thực thụ cũng chưa có đâu”, dường như nhìn ra được cảm xúc thay đổi của Tô Minh, Thiên nữ Tạo Hoá truyền âm nói một câu: “Tranh thủ lúc đám người của tộc Nam Ly Phượng Hoàng giẻ rách kia chưa đến, bổn Thiên nữ không có việc gì làm, sẽ giảng cho anh nghe một chút về thế giới Võ đạo”.

Giọng nói của Thiên nữ Tạo Hoá có chút biếng nhác.

“Thế giới của Võ đạo, cái mà bổn Thiên nữ biết, hiện tại chia thành thế giới Tiểu Thiên, Thế giới Đại Thiên, Thế giới Hỗn Độn. Thế giới Đại Thiên và Thế giới Hỗn Độn tạm thời chưa nói đến, chỉ nói đến Thế giới Tiểu Thiên, còn chia thành tầng Võ thấp, tầng Võ trung, tầng Võ cao và Võ vực Đại thế giới. Nơi mà anh đang ở là tầng trái đất, ở trong tầng Võ thấp, thuộc về tầng áp chót”.

Tô Minh yên lặng.

Anh càng bị đả kích hơn.

Nhưng, có một hạt mầm muốn trở nên lớn mạnh đang thiêu đốt trong lòng!!!

Nếu đã bước chân vào thế giới của Võ đạo.

Đương nhiên muốn đi xem cảnh vật của những nơi cao hơn.

“Anh cũng không cần tự ti, anh vẫn còn trẻ, tương lai chưa nói rõ được đâu. Bổn Thiên nữ cũng có chút đánh giá cao anh, dù gì, anh cũng có được sự trợ giúp của bổn Thiên nữ, bổn Thiên nữ bằng lòng ở trong Thần hồn Thức hải của anh, chỉ vậy thôi anh đã có được khả năng vô hạn rồi, lại thêm huyết mạch của anh, ừm, có tương lai đấy”.

“Cảm ơn”, Tô Minh nói một tiếng cảm ơn, sau đó quay người sang Ninh Triều Thiên bên cạnh: “Ông già, ông thế nào rồi?”

“Không sao, không chết được”, Ninh Triều Thiên cười khổ, trong lúc nói chuyện, nhìn về phía Thiên nữ Tạo Hoá, cung kính cúi chào: “Tiền bối…”.

Ninh Triều Thiên thực sự không biết phải nói gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.