Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 289: Sự kiêu ngạo của tộc Nam Ly Phượng Hoàng




“Ha ha… hà hiếp? Quá đáng?”, Phượng Như Huyên cười ha ha, cực kỳ khinh thường.

Tiếp đó, bà ta đột nhiên thu lại nụ cười, biểu cảm trên mặt trở nên đanh thép băng lạnh, vung tay lên, chỉ vào Tô Minh, giọng nói mang đầy ý giết chóc: “Loài giun dế ngu si, đê hèn, yếu đuối khiến người ta buồn nôn cũng dám nhúng chàm huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng! Ai cho anh ta cái gan này? Anh ta là cái thá gì? Hà hiếp anh ta? Thực lực của bổn toạ đủ mạnh! Cho nên, bổn toạ cứ hà hiếp đấy! Cho dù có giết chết anh ta! Thì đã làm sao?!!!”

Đã làm sao?

Đã làm sao?

Đã làm sao?

Bốn chữ này như thể tiếng sấm mùa hè, ầm ầm vang dội trong không gian, lan toả ra khắp cả đất trời.

Bá đạo, nhưng lại khiến người ta tuyệt vọng.

Sỉ nhục Tô Minh một cách trắng trợn.

“Mẹ kiếp!!!”, con ngươi Tô Minh đỏ sẫm sắp biến thành màu đen…

Chạm ngưỡng ranh giới nhập ma.

Anh đã chuẩn bị để thiêu đốt huyết mạch, tinh huyết, sinh mệnh của mình rồi.

Khí tức cả người đã trở nên vô cùng nóng nảy.

Đúng vào lúc này.

“Đừng kích động”, Thiên nữ Tạo Hoá cất lời.

Đồng thời một luồng khí thanh mát tích tắc lan ra khắp cơ thể Tô Minh.

Trong một thời gian ngắn khiến anh bình tĩnh lại.

Cùng lúc đó.

Một chiếc bóng màu trắng đột ngột xuất hiện bên cạnh người Tô Minh.

Tuyệt đẹp.

Không có ngôn từ nào có thể hình dung được vẻ tuyệt đẹp này.

Hơn nữa, có một loại khí chất lạnh lùng của đất trời.

Người phụ nữ này chính là Thiên nữ Tạo Hoá.

Thiên nữ Tạo Hoá vừa xuất hiện, mọi thứ liền chìm vào yên lặng.

Đừng nói là Thủ Hộ Sơn, đến cả Hư không bên ngoài Thủ Hộ Sơn, cũng… cũng… cũng yên tĩnh lại.

Dòng khí lưu lộn xộn dịch chuyển điên cuồng cả triệu năm trở lại đây chưa từng ngừng, đến lúc này cũng đã yên tĩnh trở lại.

“Bà nói rất đúng, thực lực đủ mạnh thì dù có hà hiếp anh ấy, giết anh ấy, có làm sao?”, Thiên nữ Tạo Hoá hờ hững cất lời, liếc mắt nhìn Phượng Như Huyên một cái: “Cho nên, bổn Thiên nữ bây giờ muốn hà hiếp bà, giết bà, bà lại làm gì được?”

Mặt Phượng Như Huyên tái mét!!!

Không ai có thể hiểu được loại cảm giác mất hết khả năng suy nghĩ do quá mức bàng hoàng, khủng hoảng và đờ đẫn.

Bà ta lúc này đừng nói là không thể cử động được cơ thể.

Đến cả Thần hồn cũng đã bị giữ cố định, như thể bị khoá chặt lại.

Sự khủng hoảng khó mà hình dung được.

Phượng Như Huyên trợn trừng hai mắt, cứ lồi cả mắt ra mà nhìn Thiên nữ Tạo Hoá, cơ thể như đã hoá đá.

Đột nhiên.

“Phụt phụt phụt phụt…”.

Tiếng xương cốt gãy nứt chói tai vang lên từ phía người Phượng Như Huyên.

Thiên nữ Tạo Hoá hầu như chưa hề động tay, chỉ hơi thả ra một chút khí tức của mình.

Phượng Như Huyên đã bị ép đến xương cốt toàn thân gãy nát.

Phượng Như Huyên dốc hết sức lực vận chuyển Ly hoả, dùng Ly hoả bật ra một tầng bảo vệ, hòng chống đỡ lại một chút, nhưng tầng Ly hoả bảo vệ đó vừa mới xuất hiện, còn chưa đến mười nhịp hô hấp đã không thể chịu đựng được.

Khắp người Phượng Như Huyên cũng bắt đầu bị co giật, rỉ máu…

Cảnh tượng như vậy thực sự quá đáng sợ.

Đến cả Tô Minh cũng đã bị thực lực của Thiên nữ Tạo Hoá doạ cho sợ khiếp vía.

Theo như những gì mà Thiên nữ Tạo Hoá nói, cô ta hiện giờ chỉ là một mảnh Thần hồn, thực lực không thể bằng được một phần trăm so với thời kỳ đỉnh phong, trong tình huống thế này, cô ta chỉ tuỳ ý thả ra một chút khí tức thôi đã có thể ép cho người phụ nữ trung niên Phượng Như Huyên này đến gần chết???

Cứ như là nằm mơ.

“Ầm!”, cuối cùng, Phượng Như Huyên đã không thể tiếp tục kiên trì chịu đựng được nữa, lập tức quỳ hai đầu gối xuống đất.

“A…”, hai mắt Phượng Như Huyên đỏ ngầu, con ngươi như muốn thiêu đốt, phẫn nộ!!! Trong sự khiếp sợ lên đến đỉnh điểm lại mang theo cả cơn phẫn nộ!

Tộc Phượng hoàng rất là kiêu ngạo, đặc biệt kiêu ngạo.

Cái quỳ này đã đạp đổ tất cả lòng kiêu hãnh của bà ta.

Bà ta không chịu nổi.

“Giết… giết tôi đi!”, Phượng Như Huyên giọng khàn đặc nói.

Ít ra cũng có vài phần khí khái.

“Bà quá yếu, giết bà, bẩn tay của bổn thiên nữ”, Thiên nữ Tạo Hoá hờ hững nói, cô ta có thể giết chết Phượng Như Huyên trong tích tắc, nhưng, như những gì cô ta nói, bẩn tay.

“Cô… cô không giết tôi, tộc Nam Ly Phượng Hoàng tôi chắc chắn sẽ trả thù cô, chắc chắn!”, Phượng Như Huyên bị sỉ nhục, phẫn nộ đến không còn lời nào có thể diễn tả được.

Cực kỳ oán hận và độc ác.

Người của tộc Phượng Hoàng có thể chết!

Nhưng, tuyệt đối không thể chịu được bị sỉ nhục.

“Ồ? Tộc Nam Ly Phượng Hoàng? Trả thù bổn Thiên nữ? Thú vị đấy…”, Thiên nữ Tạo Hoá bật cười, chỉ một nụ cười rất nhẹ rất nhẹ nhưng trong đó có sự cao quý trời sinh, đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà, nụ cười này chỉ chợt loé rồi trở nên băng lạnh: “Tộc Nam Ly Phượng Hoàng là cái gì? Chưa từng nghe qua! Mạnh lắm à?”

Trong lúc nói chuyện, Thiên nữ Tạo Hoá dường như lại thả thêm một chút khí tức nữa.

Bỗng nhiên, Phượng Như Huyên quỳ cũng không xong.

Cả người cứ thế bị ép đến bò ra trên mặt đất.

Cái đầu cao ngạo của Phượng Như Huyên tiếp xúc thân mật với nền đất, phảng phất như bị một bàn chân ác độc đạp lên, làm thế nào cũng không thể ngẩng đầu lên được.

“A a a…”, Phượng Như Huyên gào thét thảm thiết, giãy giụa như phát điên, muốn tránh thoát khỏi sự áp bức từ khí tức của Thiên nữ Tạo Hoá, nhưng dù có giãy giụa thế nào cũng vô dụng, bà ta không thể làm được.

“Có giỏi, cô để cho tôi xé rách bùa truyền âm, để tôi gọi người mạnh nhất tộc Nam Ly Phượng Hoàng đến!!!”, thất khiếu của Phượng Như Huyên đã bắt đầu rỉ máu, bà ta khích bác.

Bà ta chẳng qua chỉ là một chấp sự bình thường ở ngoại bộ của tộc Nam Ly Phượng Hoàng mà thôi.

Phía trên bà ta còn có chấp sự nội bộ, trưởng lão ngoại bộ, trưởng lão nội bộ, tộc tưởng, thái thượng trưởng lão v.v…

Bà ta chỉ muốn có thể truyền tin về cho tộc Nam Ly Phượng Hoàng, bà ta tin là, rất nhanh sẽ có người siêu đỉnh cấp của tộc Nam Ly Phượng Hoàng đến đây!

Hơn nữa, gần như không cần mất quá nhiều thời gian.

Mặc dù, bà ta từ lúc ngửi thấy khí tức Thái Hư Yêu Hoàng đến khi tìm được Tô Minh đã mất không ít ngày, nhưng đó cũng là do rất khó để có thể xác định được vị trí của tầng Võ thấp luôn di động và thay đổi trong Hư không mênh mang.

Chứ không phải là do tốc độ vượt qua Hư không kém cỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.