Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 288: Ninh Triều Thiên lâm nguy




Nếu như ông chậm chút nữa, Tô Minh chắc chắn sẽ chết.

“Ý, tầng võ đạo rác rưởi thế này cũng không phải là chỉ toàn lũ giun dế, ông trước đây từng đạt cảnh giới Chân Vương, khá lắm, đáng tiếc, sau khi ông bị thương nặng, hiện giờ chỉ còn lại thực lực của cảnh giới Động Hư nhưng vẫn không phải là đối thủ của bổn toạ”, Phượng Như Huyên nhìn về phía Ninh Triều Thiên, cuối cùng cũng giảm bớt vẻ coi thường.

Trên cảnh giới Hoá thần là cảnh giới Vạn Pháp.

Trên cảnh giới Vạn pháp là cảnh giới Động Hư.

Trên cảnh giới Động Hư là cảnh giới Thông thiên.

Trên cảnh giới Thông thiên mới là cảnh giới Chân vương.

Cảnh giới Chân vương rất mạnh!!!

Mạnh đến mức cho dù là Phượng Như Huyên bây giờ cũng chỉ là ở cảnh giới Bán bộ Chân vương mà thôi.

Nếu như Ninh Triều Thiên ở thời kỳ đỉnh phong thì có lẽ Phượng Như Huyên cũng phải lui về, không phải là đối thủ của ông.

Đáng tiếc, Ninh Triều Thiên bây giờ trong mắt Phượng Như Huyên chỉ là một ông già tàn tật, chỉ còn sót lại thực lực của cảnh giới Động Hư.

Còn xa mới là đối thủ của bà ta.

“Có phải đối thủ của bà hay không thì phải thử mới biết được”, Ninh Triều Thiên bình tĩnh nói, nhưng sau đó lại xuất chiêu đột ngột.

Sấm vang chớp giật.

“Cửu Hoang Lâm Thiên Thủ!”, Ninh Triều Thiên vung cánh tay khô đét, già nua vỗ mạnh xuống.

Sau cú vỗ này, trời long đất lở, sấm chớp rền vang.

Một chưởng, một dấu bàn tay đi kèm với tia sét màu tím, được bao bọc bởi chân khí màu xám cuồn cuộn như từng tầng từng tầng bảo tháp Thông Thiên, lao đến trấn áp Phượng Như Huyên.

Trong lúc chưởng ấn tiến về phía trước, một tấc đẩy lui một vùng trời đất.

Chưởng ấn tiến lên một tấc, Hư không bèn lui một tấc.

Chưởng ấn âm thầm lặng lẽ nhưng cuốn theo trận pháp được kết thành từ những bùa chú nối với nhau như những mắt xích.

Chưởng này rất mạnh!!!

Thực sự rất mạnh.

Cho dù là Phượng Như Huyên cũng khẽ giật mình, không kiềm được tán thưởng: “Chưởng pháp tốt thật”.

Nhưng mà, tán thưởng thì tán thưởng, Phượng Như Huyên vẫn không hề lưu tình.

Chỉ ngón tay lên trời.

Ngón tay hoá thành kiếm.

Một thanh kiếm lửa đỏ từ trên trời giáng xuống.

Kiếm như thể có linh tính.

Nhìn kỹ, trong lưỡi kiếm giống cây cột lửa như có hàng trăm hàng ngàn con phượng hoàng ngưng tụ mà thành.

Chúng đang ùn ùn lao đến trước mặt.

Lưỡi kiếm hùng hồn, kiêu ngạo, bao trùm đầy trời.

Thứ khiến người ta hốt hoảng nhất là, lưỡi kiếm như cây cột lửa kia vậy mà lại hoà hợp hoàn toàn với thiên địa tự nhiên.

Trong một lúc, lửa cháy từ phía Đông, khí tức nóng bỏng nhiều vô biên như Hoả linh từ trong Thực không, Hư không cuồn cuộn hoà vào trong lưỡi kiếm.

Khiến lưỡi kiếm trông như thể một cây cột lửa, càng mạnh, sức thiêu đốt càng khủng khiếp.

“Phụt…”.

Trong tiếng gào thét.

Một chưởng của Ninh Triều Thiên đã dứt khoát bị chém tan.

Không chỉ như vậy, chưởng ấn bị cắt làm đôi còn bị ép thành hư vô.

Mà lưỡi kiếm như cột lửa kia, vẫn tiếp tục tiến về phía trước, bản lĩnh hết sức cao cường, như Thái sơn áp đỉnh tấn công về phía Ninh Triều Thiên.

“Ông già, lui lại!!!”, Tô Minh hét lạc cả giọng, biểu cảm trên gương mặt vặn vẹo.

Lúc này, ông cụ đang đứng chắn ở trước người anh.

“Hợp Thiên Nghịch Thế!”, mặt Ninh Triều Thiên không hề đổi sắc, duy chỉ có gương mặt già nua đầy vẻ kiên định và khinh thường, đột nhiên, hai chân ông đạp mạnh xuống đất, trong một tích tắc, cả khí tức địa mạch của Thủ hộ sơn, dường như đều liên kết với ông thành một thể… Ninh Triều Thiên đưa hai tay lên, Pháp quyết cực kỳ phức tạp đang dao động, từng gợn sóng lăn tăn đến từ Hư không vạch qua trước người, tiếp đó hai tay chắp lại, chém ra một chưởng.

Mà cùng lúc khi chưởng này chém ra.

Lưỡi kiếm tựa như cột lửa kia đúng lúc tiến đến trước mặt Ninh Triều Thiên.

Hai bàn tay ông chắp lại dứt khoát kẹp chặt lấy lưỡi kiếm như cột lửa kia.

Lưỡi kiếm dừng khựng lại.

Nhưng.

Khoé miệng Ninh Triều Thiên đã rỉ máu tươi.

Cả cơ thể gầy guộc bắt đầu run lên, thậm chí gần như sắp nổ tung.

“Không!!! Ông già, tránh ra! Mau tránh ra đi!”, Tô Minh hét lên, tròng mắt đã đỏ ửng, anh hận bản thân mình sao lại yếu như vậy?!

Tô Minh dường như đang ở bên bờ vực tẩu hoả nhập ma.

“Thiên nữ tiền bối, Thiên nữ tiền bối, Thiên nữ tiền bối, mau dậy đi, giúp tôi!!! Xin cô! Dù có phải trả bất cứ giá nào!”, cả người Tô Minh run lên, trong lòng nôn nóng thét gọi.

Anh tuyệt đối không chấp nhận được việc để cho ông già chết trước mặt mình.

Nhưng đáng tiếc, Thiên nữ Tạo hoá lại không hề có động tĩnh gì.

Cùng lúc đó.

Ầm…

Cuối cùng Ninh Triều Thiên cũng không thể chống chọi được nữa.

Hai bàn tay xám xịt như thể bộ xương đã bị phơi ngoài nắng gió cả vài trăm năm.

Gương mặt già nua trắng bệch trông lại càng nhuốm màu xương gió, ông như thể một ngọn nến tàn trước gió.

Khí tức cũng trở nên hỗn tạp, trở nên yếu ớt.

Lưỡi kiếm như cột lửa kia cuối cùng vẫn chém lên người Ninh Triều Thiên.

May là, trong giờ phút sinh tử Ninh Triều Thiên đã khẽ nhích người sang một bên.

Lưỡi kiếm kia rơi vào bên trên vai trái của ông.

Lưỡi kiếm chém mạnh vào người.

Ngập đến hai, ba tấc.

Nửa bên vai của Ninh Triều Thiên như muốn đứt rời.

Càng đáng sợ hơn là, trên lưỡi kiếm kia đang được Ly hoả của tộc Phượng hoàng bao bọc dày đặc, sức thiêu đốt quá đáng sợ, cháy lan cả sang người của Ninh Triều Thiên, giống như loài sâu bọ gặm nhấm xương cốt, ngọn lửa không hề tắt lụi mà nó ăn mòn máu thịt, các cơ quan nội tạng và gân cốt của Ninh Triều Thiên.

Còn may, Ninh Triều Thiên nắm được một vài phương pháp đặc biệt, một bàn tay thoăn thoắt điểm liên tục lên bên vai sắp đứt đang nhuốm đầy máu tươi.

Vậy mà có thể ngăn được sự lan ra của ngọn Ly hoả.

Nhưng dù là như vậy thì ông cũng đã bị thương rất nặng!!!

Dường như chỉ còn lại chút hơi tàn.

Nhưng, Ninh Triều Thiên vẫn chắn ở trước người Tô Minh.

“Thế mà lại đón được một đòn của bổn toạ, có chút thực lực”, Phượng Như Huyên tán thưởng một câu.

Thông thường cảnh giới Thông thiên đều không thể đón được một chiêu dốc toàn lực của bà ta.

Mà Ninh Triều Thiên bây giờ chỉ là cảnh giới Động Hư nhưng lại làm được.

Quả thực khiến cho Phượng Như Huyên ngạc nhiên.

“Các hạ có thực lực như vậy, tuổi tác như vậy, lại đến từ chủng tộc khác có nhiều cấp bậc Võ đạo cao hơn hẳn mà lại hà hiếp một người thanh niên mới chỉ ngoài hai mươi tuổi, có chút quá đáng rồi nhỉ?!”, Ninh Triều Thiên khàn giọng nói.

Ninh Triều Thiên đang âm thầm chữa lành vết thương.

Trên thực tế, phương pháp trị thương của ông không tệ, dù gì, ông ngoài việc là một tu giả võ đạo rất mạnh còn là một thần y kỳ tài.

Đáng tiếc, cho dù là vậy, ông cũng không thể giống được như Tô Minh có kho báu huyết mạch.

Tốc độ chữa lành vết thương hơi chậm hơn một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.