Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 287: Thực lực mạnh là có đức




Thủ Hộ Sơn cao hơn 10000m, đường kính mấy trăm ngàn mét mà lúc này giống như trận động đất không ngừng rung chuyển.

Hơn chục tu giả võ đạo của gia tộc hộ thần nấp ở trong khe nứt hư không, ai nấy đều bị khí tức của Phượng Như Huyên làm cho sợ ngất đi… Kể cả họ cách khá xa nhưng vẫn cảm nhận được khí tức đáng sợ đó.

Quá là khủng khiếp!

Người phụ nữ trung niên này là thần của thiên giới sao?

Từng ánh mắt khiếp sợ đến run rẩy nhìn về phía Phượng Như Huyên.

Một số tu giả võ đạo nhát gan thì đều sợ phát khóc.

Đầu gối và xương chân của Tô Minh đang điên cuồng run rẩy, thậm chí bắt đầu rỉ máu.

Đầu gối của anh còn kêu răng rắc như sắp gãy vụn đến nơi.

Tô Minh cảm thấy mình như đang gánh cả một ngọn núi thần hàng trăm triệu cân trên vai.

Ánh mắt Tô Minh nhìn Phượng Như Huyên đầy vẻ phẫn nộ.

“Bà già này! Chết đi!”, đột nhiên Tô Minh ra tay. Anh ra tay rất mạnh và dựa vào đá Nội Giáp.

Dùng đến đá Nội Giáp, sức mạnh toàn thân cũng tăng lên nhiều.

Trong lúc dùng đến đá Nội Giáp thì anh cầm Ma La Kiếm trong tay.

Trên thực tế, không dùng đến đá Nội Giáp thì hiện giờ Tô Minh cũng có thể dùng Ma La Kiếm rồi. Nhưng dùng đến đá Nội Giáp và Ma La Kiếm thì dễ dàng đánh hơn một chút và cũng khiến thực lực của anh mạnh hơn.

Đứng trước một cường giả mạnh đến mức không thể hình dung nổi và hoàn toàn không biết bà ta đến từ cảnh giới nào thì Tô Minh chỉ có thể dùng tất cả thực lực của mình hiện giờ.

Anh đâu dám có chút nương tay?

Ma La Kiếm tung ra, chỉ dùng với 5 triệu kg sức mạnh thuần túy và quy luật không gian.

Còn về những cái khác như kiếm pháp và kiếm ý Thiên Vẫn Kiếm thì Tô Minh vẫn chưa thể dùng nó trên Ma La Kiếm. Bởi vì Ma La Kiếm quá mạnh, vì vậy chút kiếm pháp và kiếm ý của mình, Ma La Kiếm căn bản không thèm để ý đến.

Có lẽ sẽ có một ngày, anh tu luyện kiếm pháp của Thiên Vẫn Kiếm đến uy lực thật sự, tu luyện kiếm ý đến tầng viên mãn, lúc đó Ma La Kiếm sẽ không bài xích kiếm pháp và kiếm ý của anh nữa.

Tất nhiên, kể cả chưa thêm kiếm pháp và kiếm ý lên Ma La Kiếm thì nó cũng đủ mạnh lắm rồi.

Khí tức màu đỏ đen nhuộm cả bầu trời, bao trùm khắp Thủ Hộ Sơn.

Giống như thần chết hạ phàm bao trùm tất cả, trong lúc tĩnh lặng cho người ta cảm giác tuyệt vọng.

Thậm chí, đến quỷ thần cũng bị kinh động.

Ma La Kiếm vừa xuất ra thì dường như tất cả không gian ở Thủ Hộ Sơn như bị kéo vào địa ngục và thế giới đỏ rực của kiếm đạo.

“Kiếm này…”, đến cả Phượng Như Huyên cũng trợn trừng mắt lên kinh ngạc, dường như thấy được chuyện khó tưởng nhất trên thế gian.

Phượng Như Huyên không thể hiểu nổi, một con kiến ở nơi võ đạo thấp kém như này lại có được thanh kiếm lợi hại vậy?

Bà ta biết, thanh kiếm này còn mạnh hơn nhiều Ly Hỏa thần kiếm trấn giữ tộc Nam Ly Phượng Hoàng.

Đúng là không thể tưởng tượng nổi!

Bởi Ly Hỏa thần kiếm là siêu thần khí thật sự.

Cứ như một trò đùa vậy!

Nhưng lý trí nói cho bà ta biết, trực giác của bà ta không hề sai.

“Thanh kiếm này không phải là thứ mà cậu có thể có được”, một giây sau, trong đôi mắt của Phượng Như Huyên toát lên vẻ tham lam.

Bà ta giơ tay lên định nắm lấy. Cái nắm này là một móng vuốt hình ngọn lửa màu đỏ cam, thoắt cái xuất hiện trong hư không.

Trảo ấn nóng rừng rực, cảm giác nhức mắt, nhức vào tận xương, cứ như ngọn lửa thiêu đốt đến tận linh hồn.

Móng vuốt hình ngọn lửa vừa xuất hiện thì toàn bộ không gian ở Thủ Hộ Sơn dường như bị rơi vào thế giới nham thạch.

Nóng quá! Nóng đến nỗi nhiều tu giả võ đạo điên cuồng vận dụng chân khí để chắn lại, điên cuồng lùi về sau nhưng vẫn không chắn lại được.

Đây rốt cuộc là ngọn lửa ở cấp bậc nào vậy? Vượt qua giới hạn của tư duy mất rồi!

Rất nhiều tu giả võ đạo đều sợ đến nỗi chui vào trong hư không.

Và thanh Ma La Kiếm đang đâm về trước, với kiếm quang màu tím đen như xé tan bầu trời mang theo khí tức hủy diệt, lúc này cũng giảm tốc độ khi bị ngọn lửa của Phượng Như Huyên chắn lại.

Ma La Kiếm trong tay Tô Minh không ngừng run rẩy, đó là sự phẫn nộ.

Rõ ràng là nó rất mạnh, mạnh đến nỗi có thể giết chết thậm chí là đánh bại móng vuốt ngọn lửa của đối phương. Nhưng tại Tô Minh quá yếu, yếu đến nỗi chỉ có thể tận dụng một chút sắc bén của nó thôi.

Đến nỗi mà Ma La Kiếm mạnh như vậy nhưng đành bị trảo ấn của đối phương ngăn lại như ngăn cọng rác.

“Phụt…”, Tô Minh nhổ ra ngụm máu tươi.

Khí huyết trong cơ thể đang không ngừng lưu động.

Nội tạng và kinh mạch, cả xương cốt tứ chi đều bị thương.

Ma La Kiếm lập tức biến thành vòng tay được thu về trên tay của Tô Minh.

Hiện giờ Tô Minh quá yếu, trong một ngày chỉ có thể dùng Ma La Kiếm một lần thôi.

Nếu đã dùng mà không có kết quả thì không còn cách nào khác.

“Con kiến kia! Kiếm của cậu quá mạnh, kiếm của cậu chính là cái mà bổn tọa từng đánh mất, vì vậy…”, Phượng Như Huyên cười lạnh một tiếng, nói.

Một bảo vật như này thì nên thuộc về người có đức, chẳng phải thế sao?

Tại sao lại gọi là có đức?

Thực lực mạnh thì chính là có đức. Đây là quan điểm của Phượng Như Huyên.

“Cút! Bà già vô liêm sỉ”, Tô Minh thốt ra từng câu từng chữ mà không chút sợ hãi.

Sắc mặt Phượng Như Huyên lập tức trở nên lạnh lùng, khí tức lại mạnh hơn.

Bụp!

Lúc này, đầu gối của Tô Minh gãy tan, xương cũng gãy nát đâm lòi cả da thịt, máu tươi chảy đầm đìa, nhìn thấy mà ghê người.

Thoạt nhìn thì đúng là đau thấu xương.

Nhưng kể cả là vậy thì Tô Minh vẫn dùng Xích Ảnh kiếm đâm xuống đất để chống đỡ sao cho thân người mình không quỳ xuống.

“Có khí phách đấy! Tiếc là đứng trước thực lực mạnh, cậu không quỳ không được”, Phượng Như Huyên cười lạnh một tiếng, đi về phía Tô Minh.

Đúng lúc này…

“Có phải bà hơi quá rồi không?”, Ninh Triều Thiên xuất hiện, nói.

Sắc mặt Ninh Triều Thiên rất khó coi, sát khí nổi cuồn cuộn.

Nhưng trong đôi hốc mắt già nua đầy vẻ kiêng kị.

Mấy ngày nay ông ta không ở bên Tô Minh khi Tô Minh bế quan tu luyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.