Vì vậy hiện giờ Tô Minh không thể tu luyện bộ môn thần thông mà đầy uy lực như ‘long tượng thiên địa’.
Ngoài cái này ra thì Tô Minh cũng có được chút thành quả nhỏ. Ví dụ như tiến bộ về khống chế sức mạnh. Hiện giờ anh có thể làm được, đập một quyền mà có thể đập một lá trúc thành 1500 mảnh, như vậy cũng là được rồi.
Ngoài ra, về kiếm ý cũng có những lĩnh ngộ nhất định nhưng vẫn chưa đột phá, vẫn là nhập vi trung kỳ, nhưng cách nhập vi hậu kỳ không còn xa nữa.
Còn phong ý cảnh và vân ý cảnh trong chiêu thứ nhất của Thiên Vẫn Kiếm thì không có thu hoạch gì. Muốn lĩnh ngộ được phong ý cảnh và vân ý cảnh thì ít nhất phải tiêu tốn nhiều thời gian để quan sát và cảm nhận gió và mây.
Trong kho báu vật nhà họ Thẩm không có gió và cũng không có mây.
“Phù…”, Tô Minh đứng lên thở phù một cái, thầm nghĩ: “Thời gian này thực lực của mình hoàn toàn đủ dùng rồi. Kể cả không có ông già ở đây thì mình vẫn có thể trấn áp cả Hoàng Cực cung ở Thủ Hộ Sơn thượng giới, mày đã chuẩn bị xong chưa Tô Minh?”
Hoàng Cực cung là thế lực mạnh nhất ở thượng giới Thủ Hộ Sơn, có thù hận ngút trời với mình.
Bố mẹ mình chết cũng vì Hoàng Cực cung, thù này không báo sao được?
Em gái Tô Ly ở lại Hoàng Cực cung, chẳng phải vì muốn mình tự ra tay sao?
Đúng lúc này, đột nhiên…
“Cút ra ngoài”, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai Tô Minh.
Một giây trước Tô Minh vẫn còn đang chìm đắm suy nghĩ về thu hoạch và thực lực của mình…
Lúc này, toàn thân đầy máu, miệng nhổ ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt và toàn thân bị thương.
Không chỉ vậy, kho báu vật nhà họ Thẩm cũng sập luôn.
“Ai vậy?”, đôi mắt Tô Minh trở nên ngưng trọng, có chút kinh hãi, quát lớn. Anh đột nhiên nhảy ra từ trong kho báu vật bị sập xuống trước mặt.
Vừa nhảy ra thì cách đó không xa xuất hiện một người phụ nữ trung niên.
Thủ Hộ Sơn được yên bình trong một tháng, giờ đây lại không được yên bình rồi.
Hơn chục gia tộc hộ thần, chỉ cần là gia tộc có thực lực mạnh một chút thì lúc này đều nấp ở trong khe nứt không khí rồi nhìn về phía đổ nát của nhà họ Thẩm, nhìn về phía Tô Minh và người phụ nữ trung niên.
Đặc biệt là người phụ nữ trung niên, mặc dù bà ta thu lại khí tức nhưng…
Nhưng bà ta đứng ở đó vẫn khiến người ta cảm nhận được sức mạnh đến khó thở, còn mạnh hơn cả Thủ Hộ Sơn.
Bà ta đứng trên cao nhìn xuống mà khiến người khác thấy sợ hãi và kính sợ, nỗi sợ từ tận xương tủy.
Dường như cùng lúc mà rất nhiều cường giả có thực lực mạnh đến từ gia tộc hộ thần đều có thể đoán ra thân phận của người phụ nữ trung niên này, chắc chắn không phải ở trái đất này.
Tất cả linh khí ở trái đất tề tụ thì khéo cũng không có được thực lực mạnh như này.
“Hừm! Cô ta ở trong nhẫn không gian của cậu đúng không?”, sắc mặt người phụ nữ trung niên sắc bén, nói: “Hãy giao ra đây”.
Tô Minh cảm thấy tim đập nhanh vô cùng, đối phương đến vì Mộ Cẩn sao?
Hơn nữa người này còn cảm nhận được Mộ Cẩn đang ở trong nhẫn không gian của mình nữa?
Sao có thể thế được?
“Mộ Cẩn là người phụ nữ của tôi, hiện giờ cô ấy đang trong quá trình trọng sinh nên không thể bị làm phiền được”, Tô Minh nhìn ký hiệu ngọn lửa màu cam trên trán người phụ nữ trung niên nên có thể phần nào đoán được thân phận của bà ta.
“Một con kiến nhỏ bé mà cũng biết trọng sinh ư? Thú vị đấy”, người phụ nữ trung niên bật cười, nói: “Bổn tọa là Phượng Như Huyên đến từ tộc Nam Ly Phượng Hoàng. Mộ Cẩn mà cậu nói đã đánh thức huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng, nói không chừng trong tương lai còn là tộc trưởng của tộc Nam Ly Phượng Hoàng đấy. Đây là người mà cậu có thể với tới sao? Cái gì mà người phụ nữ của tôi? Cậu cũng xứng sao? Dám làm ô nhiễm đến dòng máu Thái Hư Yêu Hoàng, đúng là hỗn láo, mau quỳ xuống cho bổn tọa”, giọng nói của người phụ nữ trung niên càng lúc càng lớn hơn.
Giọng nói vang như sấm, hơn nữa thực lực mạnh đến nỗi mà một hơi thở, một lời nói cũng đầy tính uy hiếp.
Toàn thân Tô Minh như bị vô số chiếc búa nặng đập lên người.
Quan trọng là anh không thể nhúc nhích mà bị khóa chặt tại chỗ, chỉ thấy Tô Minh đang thở hổn hển, còn thân người không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt đi.
Tô Minh cắn chặt răng, điên cuồng vận dụng kho tàng huyết mạch.
Lúc này, vì hấp thụ được máu thần, đột phá được cảnh giới, cộng với việc khởi động được một chút kho tàng huyết mạch nên trong lúc vận chuyển kho tàng huyết mạch thì Tô Minh có thể sử dụng được 5 triệu kg sức mạnh thuần túy.
Điều đó có nghĩa là gì? Một quyền có thể giết được bất cứ cảnh giới hóa thần nào.
Không đùa một chút nào! Kể cả là tu giả võ đạo ở cảnh giới hóa thần đỉnh phong kỳ thì cùng lắm sức mạnh thuần túy cũng chỉ có 3 triệu kg mà thôi.
“Rốt cuộc người phụ nữ trung niên này ở cảnh giới gì? Vượt xa cảnh giới hóa thần rồi sao?”, Tô Minh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trung niên, thầm nghĩ.
Cứ tưởng rằng thực lực của mình là mạnh nhất rồi, đặc biệt là sau khi bế quan một tháng.
Ai biết được lần này lại gặp ngay thử thách?
“Không nghe thấy lời của bổn tọa sao?”, thấy Tô Minh vẫn không muốn giao Diệp Mộ Cẩn ra thì Phượng Như Huyên có chút phẫn nộ. Một con kiến đứng trước mặt mình mà lại dám không nghe lời?
Xem ra bổn tọa nhân từ quá?
“Quỳ xuống cho tôi! Trước mặt bổn tọa thì một con kiến như cậu có tư cách gì để đứng?”, Phượng Như Huyên nâng cao khí tức của mình, nói.
Lúc này thượng giới ở Thủ Hộ Sơn đều như sắp sụp xuống.