Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 283: Mai rùa




Sức mạnh của Ma La kiếm khiến khát vọng của Tô Minh đối với cường độ cơ thể giống như cỏ dại điên cuồng lây lan.

“Dật Nhi à! Con hại cả nhà họ Thẩm rồi!”, Thẩm Hạc Quang tuyệt vọng cười gượng, đau khổ đến cực điểm, ông ta đã biết kết cục của bản thân, kết cục của nhà họ Thẩm, lúc này ngược lại bớt đi chút sợ hãi, cũng ít đi một phần vọng tưởng.

“Đều tự sát hết cho tôi!”, Thẩm Hạc Quang rống lên, đôi mắt đỏ rực như máu.

Ván thứ hai này thua rồi.

Ông ta cũng không muốn tự rước lấy nhục nhã từ ván thứ ba nữa.

Mộ Dung Yêu mạnh như vậy, mạnh vượt ngoài sức tưởng tượng còn thua dưới tay Tô Minh, người nhà họ Thẩm sao còn có thể thắng ván thứ ba này đây? Cho dù là ông ta đích thân ra trận cũng vô dụng.

Nếu đã như vậy, còn tự nhận nhục nhã từ ván thứ ba làm gì?

Trực tiếp tự hủy trái tim là được rồi.

Cùng với tiếng gầm thét chói tai của Thẩm Hạc Quang, toàn bộ hơn 100 con cháu còn lại của nhà họ Thẩm đang đứng trên sân tập võ đều mặt cắt không còn giọt máu, bắt đầu run lên bần bật.

Ai mà không muốn sống tiếp cơ chứ...

Ai cũng không muốn chết!

“Liều mạng với hắn ta!!!”, không biết là ai quát lên một tiếng.

Ngay lập tức toàn bộ hơn 100 tu giả võ đạo của nhà Thẩm đều nhìn hướng Tô Minh, sự oán độc như có thể biến thành vật thể thực, oán độc đến mức có thể hận thù Tô Minh suốt ba kiếp năm đời.

Từng người một lao về phía anh.

Trên đường lao tới, không màng tất cả mà vận chuyển đan điền, tự phát nổ.

Thế nào đi nữa cũng chỉ có một con đường chết.

Tự sát còn không bằng tự nổ.

Ngộ lỡ có thể kéo theo Tô Minh làm tấm đệm lưng, không phải càng tốt hơn sao?

“Hà tất phải như vậy?”, Tô Minh nói thầm một câu, có chút nhàm chán.

Anh không tự mình ra tay.

Người của nhà họ Thẩm hiện tại đều đã bị dồn tới chân tường, không trọng chữ tín cũng không nguyện ý tự sát, ông lão kia tất nhiên cũng không cần phải đứng ở một bên xem diễn nữa, cũng có thể ra tay rồi.

Quả nhiên Ninh Triều Thần động rồi.

Cũng không phải là động tĩnh gì lớn, chỉ là một cái nhấc tay, tùy ỳ đánh ra một chưởng.

Một chưởng ấn khô héo, gầy guộc và già cỗi đó quét ngang nửa trời, khuếch đại đến cực điểm, đón gió mà bay vụt lên, sắc xám ảm đạm, gầm rít hủy diệt...

Chưởng ấn giống như một khối bầu trời xám xịt đè ép xuống.

“Không!”, hơn 100 người nhà họ Thẩm dường như sắp xông tới ngay trước mặt Tô Minh nhưng bọn họ làm thế nào cũng không thể vượt qua một bước này…

Lần lượt biến thành hư vô.

Mà Thẩm Hạc Quang cùng Thẩm Thanh Hài cùng những nhân vật cao cấp khác của nhà họ Thẩm cũng bắt đầu tự hủy trái tim mình!

Dòng họ Thẩm được lưu truyền qua hàng ngàn năm diệt vong chỉ trong vòng một ngày.

Khoảng hơn chục người canh giữ gia tộc còn lại không hiểu vì sao mà bất giác cõi lòng đầy lạnh giá, có một loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, ánh mặt nhìn hướng Tô Minh và Ninh Triều Thiên mang theo sự vắng lặng cùng kiêng dè không thể nói thành lời.

“Của anh đây”, Mộ Dung Yêu đến bên Tô Minh, giao lại cho Tô Minh một chiếc bình trong suốt.

Bên trong bình có màu đỏ tươi.

Là mười giọt máu trong tim vừa được cô ta ép ra.

Gương mặt Mộ Dung Yêu lúc này trắng bệch như một tờ giấy trắng.

Suy yếu tới cực điểm.

Hơi thở và khí huyết đều vô cùng mỏng manh.

Tô Minh nhận lấy bình: “Cảm ơn”.

“Có chơi có chịu, nhưng, giữa chúng ta nhất định còn có một trận nữa!!!”, Mộ Dung Yêu cứng ngắc trừng Tô Minh, ngọn lửa trong đôi mắt đẹp hừng hực cháy bỏng: “Tô Minh, sớm chút rời khỏi tầng trái đất, với thực lực cùng thiên phú của anh, nên tới hệ thống võ đạo càng cao hơn mới phải!”

“Chúng ta sẽ còn gặp lại”, Mộ Dung Yêu lại nói, sau đó, thân hình tuyệt mỹ yếu nhược kia trong nháy mắt biến mất: “Ngày gặp lại, Mộ Dung Yêu tôi sẽ không yếu hơn anh!”

Sau khi Mộ Dung Yêu rời đi.

Tô Minh bắt đầu tìm kiếm kho báu của nhà họ Thẩm.

Anh không hề lo lắng một kiếm trước đó của mình đã chém kho tàng của nhà họ Thẩm thành tro bụi, bởi anh gần như chắc chắn kho tàng của họ được cất giấu dưới lòng đất, chứ không phải trong những ngôi nhà cao ngất kia.

Quả nhiên...

Sau nửa giờ, anh đã tìm được lối vào kho tàng của nhà họ Thẩm.

Trên thực tế, vào lúc này, toàn bộ Thủ Hộ Sơn, hơn chục người canh giữ gia tộc cùng hơn ngàn người khác đều vô cùng đỏ mắt.

Đó là nhà họ Thẩm!

Ở trên Thủ Hộ Sơn tại Thượng giới bên này, vững vàng đứng trong đội ngũ ba thế lực mạnh nhất.

Được truyền lại hàng ngàn năm nay.

Trong kho tàng của nhà họ Thẩm chắc chắn có rất nhiều tài nguyên võ đạo.

Đáng tiếc đỏ mắt ghen tỵ cũng chỉ vậy, lại không có ai dám động tới chân mày của Tô Minh cùng Ninh Triều Thần.

“9000 viên linh thạch hạ phẩm”.

“Võ kỹ địa cấp, công pháp luyện khí…, tổng cộng 39 bộ”.

“Linh khí trung phẩm 12 chiếc, linh khí hạ phẩm 4 chiếc, còn có 1 chiếc bán bộ vương khí”.

“Một tấm bản đồ cũ nát”.

“120 viên thú tinh”.

…………

Nhà họ Thẩm dẫu sao cũng là nhà họ Thẩm.

Kho tàng đúng là khiến người khác phải giật mình kinh ngạc.

Những thứ khác không cần đề cập tới, chỉ riêng 9000 viên linh thạch hạ phẩm cũng đã là một con số trên trời rồi.

Phải biết rằng, Huyền Thanh Tông, một trong bốn thế lực hàng đầu thuộc tứ siêu tại Hạ giới Huyền Linh Sơn cũng chỉ có hơn 400 viên linh thạch hạ phẩm mà thôi.

Cách biệt đáng sợ.

Cũng chẳng trách những tu giả võ đạo của Thủ Hộ Sơn Thượng giới bên này lại coi thường hạ giới đến vậy.

“Với 9000 viện linh thạch hạ phẩm này, chỉ cần cảnh giới của mình đủ vững chắc, liền có thể dễ dàng tiến vào cảnh giới đoạt mệnh, thậm chí là bán bộ hóa thần”, Tô Minh lẩm bẩm một mình.

Cướp bóc đúng là một cách làm giàu mà!

Ngoài linh thạch hạ phẩm, những thứ tốt còn lại trong kho tàng của nhà họ Thẩm như binh khí, công pháp, võ kỹ, Tô Minh đều không coi trọng.

Nhưng đó dù sao cũng là chiến lợi phẩm, suy cho cùng, tùy ý chọn một thứ mang tới Huyền Linh Sơn hoặc thế giới tục cũng đều là những bảo vật quý hiếm.

Trong tương lai phân ra cho người của nhà họ Diệp tại thành phố Dương Giang, nhà họ Tống của thành phố Nguyên Hải cũng là một cách hay.

Trong kho tàng của nhà họ Thẩm, ngoài những thứ tốt thông thường, còn có hai thứ đồ đặc biệt.

Một tấm mai rùa bị vỡ.

Mai rùa kia xem ra vô cùng vô cùng tồi tàn, cổ xưa.

Trên đó mơ hồ có thể nhìn thấy những ký tự mà anh không thể nhận biết, cùng một số hoa văn kỳ quái.

Cái còn lại là một cuộn da thú.

Chất liệu da thú của cuộn da thú có vẻ rất tốt, dù sao anh cũng không nhìn ra được đây là da của loài thú nào, nhưng da thú rất mịn màng, cảm giác khi chạm tay vào cũng không tệ, hơn nữa còn tỏa ra mùi hương thoang thoảng, anh thậm chí còn dùng Xích Ảnh Kiếm cắt thử một vết lên miếng da thú này nhưng lại phát hiện ra, ngay cả vết hằn cũng không thấy xuất hiện, quả là dọa người.

Trên đó chỉ có một số ký tự lớn- cuốn sách giới thiệu của Học viện Linh Võ thành Linh Võ.

“Thành Linh Võ là ở đâu? Học viện Linh Võ? Là học viên chuyên tu luyện võ đạo sao?”, Tô Minh tự nhủ, trước mắt vẫn là xem không hiểu.

Đúng lúc này thiên nữ Tạo Hóa bỗng nhiên lên tiếng.

“Tấm da thú này tạm gác sang một bên, anh cứ thu lại đi. Còn tấm mai rùa này ngược lại có chút thú vị…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.