Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 282: Tôi thua rồi!




Một tầng trái đất nhỏ bé, ngay cả trong số những tầng võ thấp cũng chỉ thuộc loại yếu kém nhất, làm sao có thể xuất hiện một thanh kiếm như vậy?

Đẳng cấp của thanh kiếm này, cho dù là ở tầng võ cao cũng rất khó gặp. Làm sao có thể nằm trong tay một thanh niên mới đạt tới cảnh giới tôn giả nhỏ nhoi này?!!!

Mộ Dung Yêu hung hăng cắn chặt cánh môi đỏ mọng, khiến bờ môi cũng bị cắn tới rách, máu thuận theo khóe miệng chảy xuống, cô ta muốn dùng sự đau đớn để nói với bản thân, tất cả những điều này đều là giả, đều là ảo giác, ác mộng mà thôi.

Đáng tiếc, sự thật vẫn là sự thật.

“Còn muốn ra tay không?!”, Tô Minh ngẩng đầu nhìn hướng Mộ Dung Yêu.

Cô ta rùng mình một cái.

Dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật chính là, không cần thiết phải ra tay nữa.

Bản thân đã bại trận rồi.

Thanh kiếm màu tím cấp minh khí trong tay đã là lá bài tẩy cuối cùng cũng như mạnh nhất của cô ta, nhưng đối mặt với thanh kiếm trong tay Tô Minh còn kém xa vạn dặm, đây không phải là thất bại thì là gì?

Nhưng Mộ Dung Yêu không cam tâm! Cô ta làm sao có thể thua đây?

Hơn nữa, một khi thua cuộc, theo thỏa thuận trước đó, cô ta phải hiến dâng mười giọt máu trong tim của mình.

Cả người cô ta cũng chỉ có tầm 15 giọt máu trong tim, giao ra 10 giọt, cho dù là không chết cũng phải chịu thương tổn tới tàn phế, không biết phải hao tốn bao nhiêu vật quý trên trời dưới bể mới có thể hồi phục lại.

Ngoài ra, máu trong tim còn bao hàm cả máu thần, cũng sẽ thuộc về Tô Minh.

Trái tim của Mộ Dung Yêu đang rỉ máu.

Vô cùng đau lòng.

Nhưng dù cho thống khổ đến đâu cô ta cũng không thể chơi xấu.

Trước chưa nói đến việc một khi chơi xấu bản thân có thể trở mình sống sót khỏi tay Tô Minh cùng ông lão mù kia hay không, cho dù sau khi nuốt lời, cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với tâm cảnh và vận may, sẽ khiến cô ta hoàn toàn đánh mất cơ hội trở thành nữ đế.

“Tôi thua rồi!”, Mộ Dung Yêu nhìn chằm chằm thật sâu vào Tô Minh, cô ta đem dung nhan của Tô Minh khắc sâu vào đáy lòng.

“Ừm, 10 giọt máu trong tim của cô, bây giờ phải ép ra ngoài, giao lại cho tôi”, Tô Minh nói nhàn nhạt.

Đang nói, anh bỗng nhiên nâng thanh Ma La Kiếm lên, chém một nhát vào nửa trên của Thủ Hộ Sơn, nói chính xác hơn, thì là về phía dãy nhà trải dài không dứt của nhà họ Thẩm.

Đã tiêu tốn một lần sử dụng nội giáp thạch, không thể lãng phí hơn nữa, như thế nào cũng phải vung Ma La kiếm một lần nữa.

Hơn nữa, anh cũng tò mò không biết thanh Ma La này mạnh mẽ đến mức nào?

Nhà họ Thẩm đã lưu truyền hàng ngàn năm nay.

Trải qua hàng nghìn năm, mặc dù người nhà họ Thẩm vẫn không được tính là đặc biệt thịnh vượng, nhưng lại xây dựng không hề ít phòng ốc, lầu gác, tháp luyện khí, tàng thư các…, trên dưới 200 người của nhà họ Thẩm lại sở hữu trên một ngàn phòng ở.

Nhưng lúc này khi một kiếm này của Tô Minh rơi xuống!!!

“Hô…”

Giống như cơn gió cổ xưa phong hóa vạn vật thổi qua...

Một tia phong vận màu đen pha ánh đỏ mờ nhạt, giống như gợn sóng lăn tăn, quét qua hư không và thời không, chậm rãi khuếch tán.

Sau nửa nhịp thở.

Một cách lặng lẽ, hàng ngàn gian phòng của nhà họ Thẩm toàn bộ đều hóa thành hư vô.

Không còn sót lại chút gì.

Cho dù là những căn phòng đó được xây dựng từ những cây gỗ cổ cao vút tầng mây, hay là huỳnh thạch tinh xảo, cho dù là chúng được bao phủ dày đặc bằng trận pháp, hay được sơn bằng các lớp kim loại.

Tất cả đều trở thành cát bụi, tro bụi bay lượn vào hư không.

Sau khi một kiếm này của Tô Minh hạ xuống.

Cả nhà họ Thẩm dường như chưa từng tồn tại trên thế giới này.

Không chỉ vậy, vết kiếm rơi xuống sườn núi nơi nhà họ Thẩm trú ngụ ăn sâu vào thân núi Thủ Hộ Sơn, độ sâu của vết kiếm lên tới khoảng năm kilomet.

May nhờ kích thước khổng lồ nếu không một đường kiếm này của Tô Minh nếu xử lý không tốt có thể chém ngang Thủ Hộ Sơn này rồi.

Quá là kinh hoàng.

Thanh kiếm này phải sắc bén đến mức nào?!

Mới có được uy lực như hủy diệt trời đất như vậy?

Nếu đường kiếm này chém xuống thân thể máu thịt...

Trên dưới hơn chục gia tộc trên Thủ Hộ Sơn, cộng thêm mấy ngàn người, mồ hôi sau lưng từng người đều lạnh giá như muốn đóng băng!!!

Ánh mắt bọn họ nhìn hướng Tô Minh chỉ còn lại khiếp sợ vô tận.

“Thằng nhóc này, rốt cuộc là tìm được thanh kiếm này từ đâu?”, ngay cả khuôn mặt của Ninh Triều Thiên cũng khẽ co giật, có chút sợ hãi trước uy lực của Ma La Kiếm này.

Trong số những người có mặt tại đây cũng chỉ có thị lực của ông ta mới có thể nhìn ra, trên thực tế một kiếm vừa rồi của Tô Minh quả thực vô cùng miễn cưỡng, có thể anh còn chưa phát huy được 1/100 uy lực của nó.

Dù vậy, cũng đã tạo ra sức phá hủy kinh khủng đến mức này.

Cũng có thể đoán được rốt cuộc thanh kiếm này đáng sợ như thế nào: “Có thanh thần kiếm mạnh mẽ như vậy trong tay, cũng không biết đối với thằng nhóc này là phúc hay là họa đây”, Ninh Triều Thiên tự lẩm bẩm.

Mang ngọc mắc tội!

Với thực lực hiện tại của Tô Minh sở hữu một bảo vật hiếm có chẳng khác nào đứa trẻ ôm theo một cục vàng lớn dạo bước trên đường lớn đầy người.

“Hy vọng chút thực lực của ông già này có thể giúp tên nhóc cậu ngăn chặn tai họa trong khoảng thời gian ngắn, đoạn đường phía sau phải dựa cả vào bản thân cậu thôi”, Ninh Triều Thiên đã hạ quyết tâm, nếu vì thanh kiếm này mà hấp dẫn tới cường giả càng lớn mạnh từ những tầng võ đạo khác, ông ta cho dù phải liều cả mạng già cũng phải giúp Tô Minh chặn lại.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Thanh Ma La Kiếm lại thu nhỏ lại và biến thành một chiếc nhẫn giống như một chiếc vòng tay, lồng trên cổ tay của Tô Minh.

Trở thành một chiếc vòng tay màu đen đỏ.

Tô Minh khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thương tổn nặng nề do Ma La kiếm gây ra trong cơ thể anh cũng nhanh chóng bắt đầu hồi phục lại.

“Cường độ thân thể này của mình còn chưa tốt! Nếu như có một ngày cường độ thân thể đủ mạnh, có thể tùy ý sử dụng Ma La kiếm mà nguyên vẹn không tổn hại gì, mới được tính là có chút sức mạnh bảo vệ bản thân chăng?”, trái tim Tô Minh hừng hực lửa cháy.

Người mà!

Nếu chưa nhìn thấy những điều tốt đẹp, có lẽ còn có thể bình tĩnh.

Nhưng gặp qua rồi...

Còn có thể tĩnh tâm sao?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.