Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 279: Chiến Mộ Dung Yêu




"Hiểu rồi", Tô Minh gật đầu, tiện thể ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Yêu: "Tôi có thể đồng ý việc cô đại diện cho nhà họ Thẩm đánh trận thứ 2 với mình. Nhưng, tôi muốn cược cái khác".

"Cược cái gì?", Mộ Dung Yêu thở phào, chỉ cần Tô Minh đồng ý là được.

"Tôi thắng sẽ không giết cô, nhưng muốn 10 giọt máu trong tim cô!", Tô Minh nói một cách hết sức nghiêm túc và không chút nhân nhượng.

"Cậu...", Cơ thể mềm mại của Mộ Dung Yêu khẽ run, con ngươi xinh đẹp cũng co rút lại.

Cô ta nhìn chằm chằm Tô Minh, im lặng không đáp.

Trong lòng lại hết sức kinh ngạc.

Không thể nào? Sao có thể thế được? Không thể nào! Sao chàng trai nhỏ tuổi hơn mình kia lại biết máu trong tim mình có chứa máu thần được?

Cô ta biết, Tô Minh chắc chắn là đã biết sự thật về máu thần.

Không thì sao có thể vừa mở miệng đã muốn 10 giọt máu trong tim mình?

"Rốt cuộc thì cậu là ai?", Mộ Dung Yêu quát.

"Tô Minh", Tô Minh thuận miệng đáp: "Dám hay không nào? Nói một câu coi".

Mộ Dung Yêu im lặng.

Có lẽ chỉ có chính cô ta mới biết được máu thần đáng sợ như thế nào!

Vài giây sau.

Mộ Dung Yêu nghiêm túc hỏi: "Vậy nếu cậu thua thì sao? Tôi lại được gì?"

"Chẳng được gì hết, nhưng có thể giết tôi, nếu cô muốn", Tô Minh không chút do dự nhún vai: "Huống chi, khi tôi đồng ý để cô đại diện nhà họ Thẩm ra đấu với mình là đã dễ tính lắm rồi. Cô còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ cô cảm thấy không cần mất gì cũng có thể thay mặt nhà họ Thẩm lên đấu trận thứ 2 sao? Cô nghĩ tôi là thằng ngu hả?"

"Được, tôi đồng ý", Mộ Dung Yêu nghiến răng nghiến lợi nói. Trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy giận dữ.

Cô ta buộc phải đồng ý.

Vì nếu rút lui, e rằng lòng hướng về con đường võ đạo của mình sẽ bị ảnh hưởng rất lớn!

Cô ta là Mộ Dung Yêu.

Có gì phải sợ?

Thắng thì không cần phải mất máu trong tim, còn có thế dạy cho đối phương một bài học nhớ đời.

"Mời", Tô Minh làm một động tác mời.

Mộ Dung Yêu lại bất ngờ ra tay.

Không chút khách sáo.

Có ví dụ thua trong 3 chiêu của Thẩm U, Mộ Dung Yêu còn dám khinh địch sao?

Vả lại, giờ cô ta cũng đang tức giận.

Chỉ thấy, trên cánh tay thon thả trắng nõn của Mộ Dung Yêu chợt xuất hiện một đôi bao tay bằng lụa màu đen.

Trông nó rất kỳ lạ, bên trên uốn lượn đủ loại ánh sáng như những viên đá quý.

Hơn hết, nó còn có vòng sáng kỳ bí như lớp voan mỏng quay xung quanh bao tay.

Đôi bao tay này chắc chắn là một báu vật hiếm có.

Mộ Dung Yêu giơ tay phải lên, chưởng một phát về phía trước.

Vừa đánh ra chưởng đó, tay trái cô ta cũng hiện lên một đám sương khói cuồn cuộn, yên lặng bị Mộ Dung Yên vung lên bầu trời.

Trong khoảnh khắc ấy, bỗng thấy một bàn tay màu cam được biến hóa rõ ràng, phát ra tiếng rít, ngày càng nhỏ lại, ngưng thật và sáng hơn đánh về phía Tô Minh. Đã thế, tốc độ của nó cũng càng ngày càng nhanh, như một tia laser bắn thẳng tới trước mặt Tô Minh.

Càng đáng sợ hơn là trên bầu trời lại xuất hiện một cây cột màu cam cao chọc trời, xuyên thấu vòm trời lao thẳng xuống!

Đầu cột sáng ấy tròn trịa, trông vừa dày vừa nặng kích thích chấn động thị giác, giống như có thần tiên đang đứng trên chuôi cây trụ!

Cây cột màu cam ấy nhắm thẳng vào Tô Minh, không gian xung quanh chỗ anh đứng lập tức hóa thành hư không!

Sắc mặt Tô Minh tức thì trở nên hết sức nghiêm túc.

Người lành nghề vừa ra tay có khác.

Thực lực của Mộ Dung Yêu này đúng là vô cùng vô cùng mạnh.

Không chỉ Tô Minh kinh ngạc, mà lúc này, toàn bộ tu giả võ đạo của mười mấy gia tộc bảo hộ trên Thủ Hộ Sơn cũng sợ ngây người.

Biết Mộ Dung Yêu là thiên tài trong thiên tài, là yêu nghiệt có một không hai mấy ngàn năm qua ở Thủ Hộ Sơn.

Nhưng Mộ Dung Yêu mạnh cỡ nào?

Thật ra chẳng có ai biết cả.

Chỉ có thể đánh giá sơ bộ.

Có điều giờ đây, khi Mộ Dung Yêu ra tay thật thì rất nhiều người mới chợt nhận ra, cô ta còn mạnh hơn so với tưởng tượng của họ rất rất nhiều.

Thẩm Hạc Quang thở phào một hơi, ông ta gần như có thể khẳng định rằng Tô Minh chắc chắn sẽ chết.

Người nhà họ Thẩm cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó, vừa kích động vừa căm giận trợn mắt nhìn xem Tô Minh sẽ bị Mộ Dung Yêu đè bẹp như nào!

Còn chuyện Tô Minh bị giết thì lại chẳng ai dám mơ tới cái suy nghĩ không thực tế ấy, suy cho cùng, còn có ông già hai mắt trống không kia đứng cạnh, nên sẽ không để Tô Minh chết.

Ninh Triều Thiên khẽ nhíu mày, thậm chí còn định ra tay cản lại.

Nhưng, ông ta thử cảm nhận khí thế và cảm xúc trên người Tô Minh thì vẫn quyết định đứng xem tiếp.

"Đi!", lúc này, Tô Minh chợt hành động. Anh sử dụng "Lược Ảnh Bộ", cơ thể di chuyển một cách quỷ dị, rồi rút kiếm.

Chiêu kiếm được anh phát huy ra mức tận cùng, dứt khoát chém xuống.

Hơn nữa, vừa ra tay chính là vô số nhát kiếm liên miên không dứt.

Tô Minh biết, một hai chiêu của mình không thể nào chống lại được một chưởng kia của Mộ Dung Yêu. Chênh lệch giữa hai bên quá lớn, vậy thì, nếu chất lượng không bằng, chỉ có thể dùng số lượng để bù vào.

"Vèo vèo vèo..."

Tốc độ ra tay của Tô Minh cực kỳ nhanh.

Thế cho nên, trong một cái chớp mắt, Tô Minh đã có thể chém ra hơn trăm ngàn nhát kiếm. Mỗi một nhát kiếm đều bao gồm kiếm ý cộng thêm 1 triệu kg và tuyệt mệnh phong vân, quy luật không gian cùng lực khống chế...

Nhát nào nhát nấy đều không phải trò đùa và có được lực công kích hết sức đáng sợ.

Dưới tình huống ấy, những nhát kiếm kia còn mỗi khi gom đủ 99 nhát sẽ xếp chồng lên nhau trở thành một kiếm có sức mạnh vô cùng khủng bố chém tới.

Mà một chiêu như thế, Tô Minh lại chém ra liên miên không ngớt!

Khiến vô số khóe miệng người xem giật tăng tăng.

Đây... Đây... Mợ nó! Cậu ta không biết mệt à? Đúng là gặp quỷ mà.

Người bình thường dùng chiêu ấy, chỉ một lần thôi chắc cũng rất tốn sức nhỉ?

Thế sao tên Tô Minh kia có thể dùng liên miên không dứt vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.