Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 278: Đánh cược để lấy máu thần




Âm thanh giòn tan như giọt nước suối trong vắt từ vách núi rơi xuống giữa núi rừng trong đêm hoang vắng, âm thanh sắc nét vô cùng.

“Về kiếm đạo thì ông là người xuất sắc nhất mà tôi từng gặp, trình độ lĩnh ngộ kiếm ý cũng cao hơn cả tôi”, Tô Minh lẩm bẩm, có chút kinh ngạc và khen ngợi nhưng nhiều hơn là sự tiếc nuối.

Một yêu nghiệt kiếm đạo như này mà lại chết trong ngày hôm nay.

Quả nhiên! Tô Minh vừa dứt lời thì…

Dưới những ánh mắt chấn động và run sợ thì Huyền Kim Vô Phong Kiếm của Thẩm U run rẩy và bị uốn cong, sau đó là gãy tan.

Sau khi bị gãy còn có thể nghe thấy âm thanh giòn tan, bản thân Thẩm U cũng bị khóa chặt.

Hắn trừng mắt nhìn với vẻ kinh hãi.

Sau một hơi thở, thân người hắn như bị tách ra làm hai.

Xuất hiện trước mặt mọi người là một màu đỏ tươi, trông vô cùng nhức mắt, mùi hôi tanh nồng nặc.

Thẩm U… Đã chết như vậy!

Người đầu tiên lớp trung niên của nhà họ Thẩm, cũng là người đầu tiên lớp trung niên của cả Thủ Hộ Sơn đã chết.

“Cũng coi như có chút may mắn”, Tô Minh thầm nghĩ.

Thực lực của Thẩm U đúng là rất mạnh. Nếu như không phải vì tự đại nhường Tô Minh ba chiêu, sau đó bị mất cơ hội rồi hoảng loạn thì có lẽ hắn có thể đánh với mình mấy hiệp.

Ít nhất thì phải sau hơn mười chiêu thì mình mới giết được hắn, thậm chí còn phải trả giá bằng một vài vết thương nữa.

“Tôi nói rồi mà! Nhường tôi ba chiêu thì ông sẽ phải đi gặp Diêm Vương, vậy mà ông cứ không tin”, Tô Minh thản nhiên nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía gia chủ nhà họ Thẩm là Thẩm Hạc Quang.

Trên võ trường nhà họ Thẩm, rất nhiều người đã mềm nhũn người, họ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Còn người nhà họ Thẩm thì điên cuồng lắc đầu, còn không ngừng gào thét: “Không thể nào! Sao Thẩm U có thể thua được? Sao có thể chết được?”

Trong mắt người nhà họ Thẩm, Thẩm U là yêu nghiệt siêu cấp mà ngàn năm mới gặp được.

Sự tồn tại của Thẩm U khiến tất cả mọi người đều trở thành kẻ vô dụng, người như này thì sao có thể chết được?

Nó giống như kiểu tượng thần bị đập vỡ và tín ngưỡng cũng không còn…

Thẩm Hạc Quang như già đi mấy tuổi, không ngừng run rẩy, thất thần một lúc lâu.

Mộ Dung Yêu đứng trong khe hở không gian, lần đầu tiên cô ta chấn động đến nỗi ngạt thở.

Cô ta giẫm lên hư không, đứng ở đó mà nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt không hề di chuyển. Tầm hơn chục hơi thở, trong đôi mắt đẹp lập tức phát ra ý chí chiến đấu và hứng thú.

Đã năm sáu năm cô ta không ra tay ở Thủ Hộ Sơn rồi.

Bởi vì lớp trẻ, thậm chí cả lớp già đều không có ai xứng đáng để cô ta ra tay.

Vì vậy gần đây cô ta chuẩn bị tâm lý rời đi. Bởi lẽ võ đạo ở trái đất này quá yếu.

Nhưng đến lúc này, tâm thái vốn bình lặng nhiều năm giờ đây lại nóng rực lại. Cô ta muốn quyết chiến với Tô Minh.

“Theo như hiệp ước thì nhà họ Thẩm phải tự sát bao nhiêu người đây? Trừ đi một phần ba, vậy là 70 người phải chết”, Tô Minh cười nói.

Lời nói vừa dứt thì như có làn gió lạnh của thần chết thổi tới khiến cả võ trường thấy ớn lạnh.

Thậm chí nhiều người nhà họ Thẩm lạnh đến nỗi máu đông hết lại. Ai nấy mặt đều không còn giọt máu.

“Tất cả đệ tử nhà họ Thẩm nghe lệnh, tất cả những người ở dưới cảnh giới tôn giả đỉnh phong kỳ thì đều phải tự moi tim mình”, sắc mặt Thẩm Hạc Quang trắng dã, như muốn cắn đứt răng mình. Ông ta quát lớn, đôi mắt đều là tia máu.

Một lát sau…

Các đệ tử của nhà họ Thẩm bắt đầu moi tim mình. Mặc dù có chút sợ hãi, không cam tâm, thậm chí là oán hận nhưng họ đều rất dứt khoát.

Họ thật sự moi tim mình ra, rồi tất cả đều ngã xuống đất khiến ai nấy nhìn vào cũng kinh hãi.

Còn Tô Minh lạnh lùng đứng bên cạnh quan sát mà không có chút đồng cảm nào.

Thế giới của võ đạo vốn là như vậy.

Một khi mình có chút đồng cảm thì sau này chính người nhà họ Thẩm sẽ báo thù mình hoặc người thân của mình đến chết.

Nói cho cùng thì tại Thẩm Dật chọc vào mình trước. Sau đó người nhà họ Thẩm tự rước họa nên đành phải diệt cỏ tận gốc thôi.

“Trận thứ hai để ông đây ra tay!”, sau khi 70 đệ tử nhà họ Thẩm chết đi, Thẩm Hạc Quang quát lớn. Ông ta nhìn gắt gao về phía Tô Minh, tận sâu ánh mắt là sự oán hận như muốn ăn thịt người. Khí tức của ông ta sục sôi không ổn định, dường như sắp vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma.

“Ông Thẩm! Chi bằng trận thứ hai để tôi”, đúng lúc này, một bóng hình đột nhiên xuất hiện cách Tô Minh không xa. Đó chính là Mộ Dung Yêu.

Ánh mắt Thẩm Hạc Quang sáng lên định nói gì lại thôi, cuối cùng ông ta gật đầu đồng ý.

Ông ta không thể ngờ Mộ Dung Yêu lại xuất hiện và muốn đánh trận thứ hai.

Nhưng ông ta sẽ hoàn toàn đồng ý. Bởi vì, ông ta không dám chắc Mộ Dung Yêu mạnh đến mức nào nhưng ông ta tự thấy mình không phải là đối thủ.

Ông ta có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của cô ta.

Hơn nữa cô ta chắc chắn có quân át chủ bài gì đó.

Mộ Dung Yêu mà ra tay thì tỉ lệ thắng chắc chắn sẽ cao hơn mình rất nhiều.

“Ố?”, Tô Minh nheo mắt nhìn, trong lòng có chút suy nghĩ. Vì anh có thể cảm nhận được sự uy hiếp từ trên người đối phương.

Cô gái trẻ này chắc hơn mình mấy tuổi, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, khí chất cao quý kiêu ngạo. Cô ta có sức mạnh mà Tô Minh cũng không biết chắc được.

“Tôi là Mộ Dung Yêu, là vợ sắp cưới của Thẩm Dật”, Mộ Dung Yêu nói tiếp: “Tôi thay mặt cho nhà họ Thẩm đánh trận thứ hai, được chứ?”

Mộ Dung Yêu nhìn chằm chằm vào Tô Minh, nói.

Thông thường mà nói, với thân phận này thì cô ta không thể đại diện cho nhà họ Thẩm được. Bởi vì vợ sắp cưới thì vẫn chưa phải là vợ, cô ta vẫn chưa gả cho nhà họ Thẩm. Huống hồ Thẩm Dật đã chết rồi.

“Đồng ý đánh trận này với cô ta đi! Nhưng hãy đánh cược với cô ta, đánh cược giọt máu trong tim cô ta, mười giọt cũng được”, đúng lúc này, thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng, dường như cô ta lại tỉnh rồi. Trong lời nói của thiên nữ Tạo Hóa có chút hứng thú và đùa giỡn: “Này! Anh may mắn thật đó! Với cảnh giới và thực lực hiện giờ của anh thì chỉ có thể miễn cưỡng tu luyện được ‘đại hoang vu quyền’ mà tôi cho anh thôi, nhưng chắc chắn phải bỏ ra cái giá rất lớn mà lại còn khó nữa, cần rất nhiều thời gian và công sức. Nhưng không ngờ hiện giờ cô gái này xuất hiện trước mặt anh, đúng là trời giúp anh rồi”.

“Máu trong tim cô ta ư? Là sao?”, Tô Minh không hiểu lắm.

“Cô gái này không đơn giản đâu, trên người cô ta có máu thần đấy, chỉ có điều cô ta chưa luyện được. Bởi vì thực lực của cô ta không đủ, vì vậy máu thần tạm thời dung hòa vào máu trong tim cô ta”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.