Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 277: Sợ nhất người ngu dốt




Phải có khí chất, hơn nữa phải làm cho ông lão mù thấy, chí ít đợi đến khi Tô Minh thất bại thì ông lão mù có thể bớt giận mà không đến nỗi nói miệng là sẽ diệt nhà họ Thẩm.

Thẩm Hạc Quang và Thẩm Thanh Hài gật đầu, cảm thấy Thẩm U làm rất đúng.

“Ông chắc chắn muốn nhường tôi ba chiêu?”, Tô Minh chau mày, nói: “Thật sự nhường ba chiêu thì có lẽ ông sẽ không có cơ hội ra tay mà đã phải đi gặp Diêm Vương rồi”.

Lời nói vừa dứt thì rất nhiều người ở Thủ Hộ Sơn đều không kìm nổi mà muốn bật cười chế giễu.

Họ chưa từng gặp người nào không biết sĩ diện như này.

Một thằng nhãi còn chưa ở cảnh giới đoạt mệnh mà lại ngông nghênh như vậy?

Đứng trước mặt là Thẩm U- người đứng đầu trong lớp trung niên ở thượng giới.

Một người ở cảnh giới hóa thần trung kỳ.

Một người được coi là yêu nghiệt siêu cấp đã lĩnh ngộ đến kiếm ý nhập vi đỉnh phong.

Đừng nói là nhường ba chiêu, ngay cả nhường ba mươi chiêu thì thằng nhóc này cũng không phải là đối thủ.

“Điều đáng sợ nhất của con người là ngu dốt”, ở trên không trung, Mộ Dung Yêu suýt nữa sặc cười. Nếu như cô ta ra tay, dùng hết chiêu độc của mình thì cũng không dám chắc là có thể đánh bại được Thẩm U hay không. Vậy mà một tên nhãi ở cảnh giới tôn giả hậu kỳ nhỏ hơn mình hai tuổi lại ăn nói nực cười thế.

“Mặc dù Thẩm Dật có võ đạo bình thường nhưng chết trong tay một kẻ chỉ biết ăn nói ngông cuồng, đúng là hơi đáng tiếc”, Mộ Dung Yêu thật sự coi thường Tô Minh. Từ lúc ra đời đến giờ cô ta ghét nhất là người ngu dốt và tự đại.

“Cậu cứ ra tay đi!”, Thẩm U nói. Tâm thái của hắn rất vững. Nhưng lúc này đứng trước một người tự tin quá mức và ngu dốt nên hắn cũng thấy tức giận, cảm xúc khá hỗn loạn.

Cũng bởi vì Ninh Triều Thiên ở đây nên hắn mới nói chuyện bình tĩnh. Nếu không thì hắn đã kích động đến nỗi định xông lên giết Tô Minh ngay lập tức rồi.

Tô Minh gật đầu, nắm chặt Xích Ảnh kiếm trong tay, sau đó anh đột nhiên ra tay.

“Chiêu thứ nhất!”

Tô Minh ra tay rất nhanh, ít nhất nhanh hơn tưởng tượng của tất cả mọi người ở đây.

Đến cả Thẩm U cũng chưa kịp phản ứng lại.

Giống như một bóng ma, chỉ một đường kiếm quang là có thể bổ nhào với phía đối phương.

Với tốc độ ra tay như này, Thẩm U tự nhận mình không thể làm được.

Chỉ mỗi tốc độ này mà đã khiến Thẩm U nghiêm túc hơn rất nhiều, hắn lập tức thu lại lửa giận và vẻ chế giễu ban nãy.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Trong chớp mắt, khi Tô Minh xuất kiếm về trước mặt hắn thì Thẩm U mới phát hiện ra, dường như mình đang gặp nguy hiểm.

Hắn thật sự ngửi thấy mùi chết chóc.

Mặc dù không thể tưởng tượng nổi nhưng đây lại là sự thật.

“Kiếm ý? Kiếm ý ở cấp bậc nhập vi hậu kỳ?”

“Kiếm ý kết hợp với quy luật không gian?”

“Còn có sức mạnh của kiếm, sao lại có thể mạnh như vậy được? Hình như phải mạnh đến 2 triệu kg?”

“Kiếm này dường như đạt đến trên trăm đường kiếm quang rồi”.

“Kiếm pháp này dường như ở một đẳng cấp khác”.

Lúc này trong đầu Thẩm U xuất hiện rất nhiều suy nghĩ. Mỗi suy nghĩ đều khiến hắn chấn động, kinh hãi, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu. Thậm chí, hắn còn có cảm giác như gặp ma.

Kiếm này của Tô Minh về mọi phương diện đều phá tan nhận thức và quan niệm võ đạo của hắn.

Nói một cách không khoa trương thì kiếm này của Tô Minh, đến bản thân Thẩm U cũng không thể thi triển được.

Bất luận là về tốc độ hay sức mạnh, thậm chí là cấp bậc thì hắn chắc chắn là mình không so được với Tô Minh.

Đây đâu phải là cảnh giới tôn giả hậu kỳ?

Chỉ sợ là cảnh giới hóa thần hậu kỳ rồi chăng?

Thậm chí Thẩm U không kìm chế được mà muốn ra tay, hắn thấy hối hận vì ban nãy mình nói là nhường Tô Minh ba chiêu.

Lúc cao thủ quyết đấu mà chỉ cần một tích tắc chần chừ hay nhầm lẫn thì đều phải trả giá bằng tính mạng.

Và chính lúc sinh tử như này, điều khiến Thẩm U tuyệt vọng hơn chính là…

“Chiêu thứ hai, chiêu thứ ba…”.

Tô Minh không thể đợi được nữa mà liên tiếp xuất chiêu thứ hai và chiêu thứ ba.

Thẩm U nói là nhường Tô Minh ba chiêu và Tô Minh cũng ra ba chiêu tấn công luôn.

Vẫn với chiêu thức đó, 2 triệu kg sức mạnh cộng với 80% kiếm ý nhập vi hậu kỳ và khống chế ngưng tụ kiếm lực cộng quy luật không gian và chiêu thứ nhất của Thiên Vẫn Kiếm, cuối cùng là 99 đòn tấn công chồng chéo.

Ba chiêu liên tiếp đều cùng một kiếm xuất ra.

Ba chiêu là thực lực tuyệt đối ở giai đoạn này của Tô Minh mà không chút nương tay.

Trước trận chiến nói khoác một chút cũng được nhưng khi đấu thật sự mà không nắm chắc thì Tô Minh tuyệt đối không dám lơ là.

Những điều khác không nói, chỉ nói riêng việc Thẩm U ở cảnh giới hóa thần trung kỳ đã đủ chứng minh hắn không yếu chút nào.

Nếu như dám có chút nương tay thì mình sẽ là người chết.

“Cậu…”, Thẩm U trợn trừng mắt, dường như sắp nổ tung. Hắn kinh hoàng và phẫn nộ cực độ.

Kinh hoàng vì Tô Minh quá tàn ác.

Nói nhường ba chiêu mà tấn công liên tiếp ba chiêu, hơn nữa tốc độ nhanh khiến người khác tuyệt vọng… Bản thân hắn trong lúc sốt sắng rất khó phát huy thực lực để chống đỡ, huống hồ hắn cũng mất đi quyền chủ động.

Phẫn nộ là vì Tô Minh rõ ràng có thực lực đáng sợ như vậy mà lại không khách khí nhận lấy ba chiêu nhường của hắn.

Khi Tô Minh ra ba chiêu liên tiếp, Thẩm U đâu chỉ cảm thấy bị uy hiếp tính mạng mà còn cảm thấy thần chết đến tìm, như kiểu mình bước một chân vào quan tài rồi.

“Xời!”, Thẩm U đành phải nuốt lời. Mặc dù nói là nhường ba chiêu nhưng đến nước này rồi, tính mạng vẫn quan trọng hơn. Lúc này hắn trực tiếp rút Huyền Kim Vô Phong Kiếm sau lưng ra.

Ánh sáng màu vàng lấp lánh như con rắn vàng đang di chuyển.

Nhưng trong lúc vội vã, hắn căn bản không kịp thi triển kiếm pháp mạnh nhất của mình. Bởi vì quá phức tạp, cần phải xoay chuyển kiếm quyết, tiêu tốn thời gian nên hắn không thể làm được tốc độ ra tay như Tô Minh.

Giờ đây hắn chỉ có thể sử dụng kiếm pháp đơn giản nhất thôi.

Tất nhiên, kể cả kiếm pháp đơn giản nhất nhưng đối với một thiên tài võ đạo siêu cấp như hắn thì lúc thi triển ra cũng khá mạnh rồi.

Tất nhiên, Thẩm U cũng cố hết sức triển khai kiếm ý.

Lúc này đâu còn dám nương tay.

Trong chớp mắt…

“Cheng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.