Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 276: Thẩm U đến




Mọi người đều công nhận ông già hai hốc mắt trống không, rít thuốc lá kia cực kỳ mạnh, mạnh một cách biến thái và vượt ngoài sức tưởng tượng.

Nhưng chàng trai chưa đến 22 tuổi này, dường như... dường như bị điên.

"Cái này...", Thẩm Hạc Quang khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được chút, ban nãy, ông ta gần như tuyệt vọng đến nỗi đầu óc trống rỗng.

"Đấu tay đôi 3 trận đi", Tô Minh nói tiếp: "Nếu tôi thắng một trận thì nhà họ Thẩm mấy người phải tự sát một phần. Nếu tôi thắng hết cả 3 trận, vậy từ hôm nay trở đi, nhà họ Thẩm sẽ bị xóa sổ".

Tàn nhẫn!

Quá tàn nhẫn!

Đây xem như không chết không ngừng rồi.

Nhưng tại sao anh lại không được tàn nhẫn cơ chứ?

Tha cho nhà họ Thẩm để họ trả thù hả?

"Nếu nhà họ Thẩm chúng tôi thắng thì sao?", Thẩm Hạc Quang trầm giọng nghiêm túc hỏi, nhà họ thật sự đã bước đến khoảng khắc sống còn.

"Thắng, tôi sẽ đi liền, ừ, ông già cũng sẽ rời khỏi luôn, coi như xóa hết mọi nợ nần với nhà họ Thẩm", Tô Minh bình tĩnh đáp.

Ánh mắt Thẩm Hạc Quang lóe lên tia hy vọng lẫn chút kích động.

Ông ta cảm thấy, có vè... có vẻ như nhà mình còn có một tia hy vọng để sống sót.

Nhưng mà, lời nói của Tô Minh có thể khiến ông già hai hốc mắt trống không đang rít thuốc lá kia nghe theo ư?

Thẩm Hạc Quang lén lút, dè dặt nhìn về phía Ninh Triều Thiên.

"Quyết định của thằng nhóc kia chính là ý của ông già tôi", Ninh Triều Thiên nói.

Có câu này thì Thẩm Hạc Quang yên tâm rồi!

Ông ta và Đại trưởng lão Thẩm Thanh Hài liếc nhìn nhau...

Trong mắt cả hai tràn đầy hy vọng.

Ngay cả những đệ tử khác đã hoàn toàn tuyệt vọng và đang chờ chết cũng sáng mắt lên như bắt được cọng rớm cứu mạng.

Dù sao Tô Minh chỉ là Tôn giả hậu kỳ.

Dù có biến thái đến mấy thì có thể mạnh bao nhiêu?

Lẽ nào còn có thể đánh lại Hóa thần hậu kỳ hay tu giả võ đạo có cảnh giới Hóa thần đỉnh khác sao?

"Tất cả mọi người trong nhà họ Thẩm đều có thể ứng chiến hả? Gồm những người trong thế hệ lớn hơn luôn ư?", Thẩm Hạc Quang hơi do dự, nhưng vẫn nghiêm túc hỏi.

Ông ta có chút không dám tin.

Suy cho cùng, nếu bao gồm hết tất cả mọi người trong nhà họ Thẩm thì chàng trai chưa đến 22 tuổi này là rõ ràng là bị ngu, lỗ to.

"Đúng vậy", thế nhưng, Tô Minh lại gật đầu.

Không những vậy, ngay cả ông già hai hốc mắt trống không đang rít thuốc lá cũng gật đầu.

Mộ Dung Yêu đang đứng trên không nhìn chằm chằm vào sân luyện võ phía dưới khẽ lắc đầu.

Cô ta có hơi thất vọng với Tô Minh.

Vốn dĩ, Mộ Dung Yêu còn khá tò mò chàng trai đã giết chết chồng chưa cưới của mình là một thiên tài biến thái cỡ nào.

Ai ngờ...

Chỉ là một thằng ngu kiêu căng ngạo mạn. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Đương nhiên, ông già hai mắt trống không ngậm tẩu thuốc lá kia quả thật rất mạnh. Ngay cả cô ta cũng hết sức kiêng kị và chắc chắn mình chẳng phải đối thủ.

"Chưa nói đến Thẩm Hạc Quang tự mình ra tay, chỉ là cái tên Thẩm U trong thế hệ cha chú kia thôi cũng khó nhằn rồi", Mộ Dung Yêu lẩm bẩm.

Cùng lúc đó.

Thẩm Hạc Quang và Thẩm Thanh Hài cũng nhỏ giọng bàn bạc với nhau.

Rốt cuộc nên cử ai ra đấu?

Trong thế hệ thanh niên, nhà họ Thẩm không có ai là đối thủ của đối phương hết. Dù sao, theo tin tức của ông Mộc gửi về thì chàng trai chưa tới 22 tuổi này cực kỳ biến thái. Ngay cả Tiểu Dật cũng không phải đối thủ của cậu ta, phải biết rằng, Thẩm Dật chính là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của nhà họ Thẩm.

Vì vậy, không thể nào cử ai trong thế hệ trẻ ra được, đó chẳng khác gì đi chịu chết.

Hơn nữa, hễ họ thua, Tô Minh giành chiến thắng 1 trận, nhà họ Thẩm sẽ phải tự sát một phần... Thế lại càng không thể cử thế hệ trẻ ra.

Thực tế, để an toàn nhất vẫn nên để Thẩm Hạc Quang ra tay, nhưng ông ta không dám!

Chưa bị dồn tới đường cùng thì một người ở thế hệ lão thành như ông ta thật sự không dám tự mình ra sân.

Tuy Tô Minh và ông già hai mắt trống không kia đều nói cử ai trong nhà họ Thẩm ra cũng được, nhưng lỡ bậc tiền bối, còn là gia chủ của một gia tộc như ông ta ra tay, chọc giận ông già kia. Ông ấy mà giận rồi muốn tiêu diệt nhà họ Thẩm thì biết làm sao?

Đúng lúc này.

"Trận đầu tiên, để tôi lên cho", một giọng nói bỗng nhiên truyền tới từ đằng xa.

Theo giọng nói trầm bổng vang lên, một thanh niên mặc áo xanh chợt xuất hiện trước mắt mọi người.

Bề ngoài thì là thanh niên, nhưng thực tế, hắn đã 47 tuổi rồi.

Trông hắn rất điển trai và nho nhã, trên ngoài toát ra một khí chất lạnh nhạt, phóng khoáng.

Thanh niên đeo một thanh kiếm sau lưng, nó chính là Huyền Kim Vô Phong Kiếm.

Hắn vừa xuất hiện, vô số người trên núi Thủ Hộ Sơn không khỏi nín thở!

"Thẩm U? Là... Là Thẩm U!"

"Thẩm U về rồi!"

"Lại đột phá? Hóa thần trung kỳ ư? Mới bao lâu trời?"

"Thẩm U xuất hiện, thế thì ổn rồi!"

"Thanh niên họ Tô kia kiêu căng quá, chẳng biết gì về nhà họ Thẩm vậy mà".

"Thằng nhóc kia chắc ngu người luôn rồi!"

"Mấy năm trước, Thẩm U cũng đã thắng Đại trưởng lão Thẩm Thanh Hài rồi nhỉ?"

"Thậm chí thực lực của Thẩm U còn có thể sánh với ông Mộc - một cục xương cứng khó chơi vừa bị giết của nhà họ Thẩm".

...

Dưới tiếng bàn tán xôn xao, Mộ Dung Yêu đang đứng trên không cũng liếc nhìn Thẩm U, lẩm bẩm: "Người này lại gặp vận may, thực lực mạnh hơn nữa rồi. Số mệnh trên người cũng rất mạnh".

Mộ Dung Yêu lại nhìn về phía Tô Minh, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ khinh thường.

Cô ta cảm thấy, Tô Minh đã leo lên lưng cọp rồi.

"Thẩm U, ông có thể ứng chiến, nhưng phải biết đúng mực", Thẩm Hạc Quang nói, sắc mặt ông ta hơi đỏ lên. Ông ta có thể xác định và chắc chắn một điều, nhà họ Thẩm được cứu rồi. Bởi vì lúc này, ông ta thế mà lại cảm nhận được một chút nguy hiểm từ trên người Thẩm U.

Nói cách khác, hiện giờ Thẩm U đã có thể đe dọa đến gia chủ có cảnh giới Hóa thần đỉnh như ông ta.

Thực lực mạnh đến nỗi khó tin.

Thẩm U ra tay thì Tô Minh chắc chắn sẽ thua. Bây giờ, điều ông ta cần làm là nhắc nhở Thẩm U kiềm chế một chút, đừng giết chết Tô Minh. Nếu chọc giận ông già hai mắt trống không kia thì nhà họ Thẩm sẽ toi đời.

"Tôi sẽ cố gắng hết sức", Thẩm U trầm giọng nói.

Hắn sẽ cố gắng để ý không giết chết Tô Minh. Nhưng nếu Tô Minh quá yếu thì dù hắn có để ý, chắc cũng sẽ không cẩn thận lỡ tay giết cậu ta mất.

"Mời", sau đó, Thẩm U vươn tay ý mời Tô Minh.

Tô Minh và Thẩm U đứng đối diện, cách nhau mấy chục mét.

Bầu không khí trên sân đấu lập tức trở nên căng thẳng!

"Tôi lớn hơn cậu, thế nên tôi sẽ nhường cậu 3 chiêu!", Thẩm U mở miệng nói.

Hắn cũng không phải là kiêu ngạo hay liều lĩnh gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.