Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 269: Bao che cho con cháu




Vết thương của Tô Minh đã gần khỏi hẳn.

Khả năng hồi phục vết thương vượt xa ngoài tầm suy nghĩ quả thật là đáng sợ.

“Ông già che giấu kỹ quá”, Tô Minh cảm thấy hơi cạn lời, đây chính là câu “Ông già này sống không nổi được mấy năm nữa rồi, sức khoẻ không được nữa rồi…” của ông già.

Lúc còn ở trên núi, ông già thường dùng câu này làm câu cửa miệng.

Kết quả…

Một chiêu đã đánh bại lão quái vật siêu cấp cảnh giới Đoạt mệnh hậu kỳ trong nháy mắt.

Đừng nói đến những người khác có mặt tại đó ngây ra như ngỗng, đờ đẫn cả ra, mà đến cả Tô Minh cũng choáng váng cực kỳ.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy ông già ra tay.

Quả thật, trước đây anh cảm thấy ông già rất không đơn giản, bởi vì cuốn ‘Thái Huyền thôn linh chân kinh’ mà ông già đưa cho mình tu luyện rõ ràng một ông già bình thường sẽ không thể lấy ra được.

Càng đừng nói đến rất nhiều lần ông già không biết lấy từ đâu ra những loại thuốc để ngâm tắm cho anh, hiệu quả khá là tốt.

Nhưng Tô Minh cũng chỉ đoán được ông già không đơn giản mà thôi, vẫn còn đánh giá quá thấp ông ấy.

“Thực lực của ông già, một bàn tay đã có thể hạ gục bất cứ thế lực nào ở cả Huyền Linh Sơn này đúng không? Thế nào mà lại cô độc lẻ loi một mình, còn sống kín đáo như thế?”, Tô Minh cạn lời.

Trước đây cảm thấy tính ông già rất khoe khoang, thích bốc phét, nhưng bây giờ mới phát hiện, mẹ kiếp, ông già rõ ràng không phải đang bốc phét mà là quá mức kín đáo!

“Thằng nhãi, vết thương khỏi rồi còn không đi qua đây?”, đúng vào lúc này, ông già cất lời, quét mắt về phía Tô Minh đang đứng, mang vẻ giả bộ nổi giận mắng đùa, nhưng nếu như cẩn thận cảm nhận thì sẽ thấy thấp thoáng vẻ tự hào pha lẫn bao che cho con cái nhà mình.

“Ha ha… ông già, giỏi lắm!”, Tô Minh đi đến phía trước người ông già, có chút ngơ ngác, vẻ ngơ ngác này của anh cũng chỉ xuất hiện khi anh ở trước mặt ông già mà thôi.

Ông già từng cứu mạng mình.

Còn dạy mình Võ đạo.

Cho mình một cuộc đời mới.

Trong lòng Tô Minh, ông già mất đi đôi mắt này chính là người thân thiết nhất trên đời này của anh.

Ông già tên là Ninh Triều Thiên.

Một cái tên nghe đã đầy vẻ bá đạo.

Tô Minh trước kia từng hỏi ông già vì sao mà mất đi đôi mắt? Còn có những vết sẹo trên người ông già từ đâu mà có? Nhưng ông già chưa từng trả lời.

Nhưng mà, cũng may, ông già mặc dù không còn đôi mắt lại có thể nhìn thấy mọi thứ.

Ông già từng nói, đôi mắt không phải là cách duy nhất để nhìn thế giới bên ngoài.

Trước đây, anh không hiểu được câu nói này, bây giờ, Tô Minh đã hơi hiểu ra, như Thần hồn, chỉ cần Thần hồn đủ mạnh thì cách mà Thần hồn nhìn thế giới còn rõ ràng hơn đôi mắt rất nhiều.

“Thằng nhãi, mau giết hắn đi, sau đó đi theo ông già đây đến nhà họ Thẩm một chuyến”, Ninh Triều Thiên quét mắt nhìn về phía Thẩm Dật đứng ở phía xa, nói.

Trong giọng nói của ông ấy không hề có chút xao động cảm xúc nào.

Phảng phất, Thẩm Dật trong mắt ông chẳng bằng một con kiến hôi.

Đây quả thật đúng là tính cách của ông ấy.

Trong núi sống ba năm, Tô Minh đã phát hiện ra từ lâu, ông già ngoài đối với mình cực kỳ cực kỳ tốt ra thì cách ông đối xử với người khác vô cùng lạnh nhạt.

Không hề mang vẻ thương xót chúng sinh, lương thiện, từ bi của một cao nhân ẩn sĩ trong truyền thuyết.

Tô Minh bây giờ cũng hình thành nên tính cách tương tự như vậy.

Anh khá là chấp nhận kiểu tính cách này.

“Không… đừng…”, ở phía xa, Thẩm Dật đã sợ đến sắp hôn mê bất tỉnh.

Vô cùng vô cùng kinh hoàng, sợ hãi.

Sau đó quỳ xuống dập đầu thật mạnh.

Chỉ cần có thể sống tiếp.

Trái lại khiến người ta có chút bất ngờ, thất vọng.

Bình thường mà nói, loại con cháu dòng chính của thế lực đỉnh cấp thế này, tính cách không nên như vậy…

Không nói đến việc không sợ chết.

Nhưng ít nhất, cũng phải có chút khí phách với lòng cang trường chứ?

Thẩm Mộc cũng khẽ lắc đầu, hơi thất vọng, ông ta cũng là lần đầu tiên phát hiện ra, mình, thậm chí là cả gia tộc họ Thẩm đều coi trọng cậu chủ Thẩm Dật như vậy, mà cuối cùng lại chỉ là một đứa trẻ to xác.

Kiểu tính cách của một đứa trẻ to xác thế này, trước đây chưa từng bộc lộ ra ngoài, chỉ bởi vì những đối thủ mà hắn ta đối mặt trước đây chưa đủ mạnh, cũng chưa đủ uy hiếp đến tính mạng của hắn mà thôi.

“Sớm biết thì mặc kệ cho hắn đi chết, ít nhất cũng sẽ không hại đến bản thân và nhà họ Thẩm”, Thẩm Mộc thầm hối hận, sớm biết Thẩm Dật vô dụng như vậy, không có tí lòng cang trường nào như vậy, hà tất phải cứu hắn?

Đương nhiên, bây giờ có hối hận hơn nữa cũng vô dụng.

Đúng vào lúc này.

“Xoẹt…”.

Một câu nói của Ninh Triều Thiên đã quyết định vận mệnh của Thẩm Dật, Tô Minh cũng tương tự, không hề do dự chút nào mà dứt khoát ra tay.

Một kiếm vung lên.

Cả người Thẩm Dật hoá thành làn sương máu!!!

Thẩm Dật, một nhân vật đứng đầu trong thế hệ thanh thiên, nổi danh không đối thủ trên thế giới, cứ vậy mà… mà chết!

Trên sân luyện võ, càng tĩnh lặng như tờ.

“Ông già, ông đợi con một chút, con đi lấy kho báu của Huyền Thanh Tông trước”, tiếp đó, Tô Minh đột nhiên biến mất.

Kho báu có thể khiến cậu chủ dòng chính của nhà họ Thẩm đại danh đỉnh đỉnh chịu mất mặt cũng phải đến tranh cướp, chắc chắn không đơn giản.

“Mau lên”, Ninh Triều Thiên hút một hơi tẩu thuốc, nói.

Sau khi Tô Minh rời đi, trên sân luyện võ, mọi người lại càng kính nể hơn, cũng càng căng thẳng, đám đệ tử và người giữ vị trí cao của Huyền Thanh Tông, đến cả Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà cũng đều vô cùng sợ sệt nhìn vào Ninh Triều Thiên.

Tất cả đều là do kiểu tính cách này của Ninh Triều Thiên.

Phảng phất, ngoài Tô Minh ra những người khác trong mắt ông ấy đều không phải là người.

Vậy mà, thực lực của ông ấy lại mạnh đến mức khiến cho người khác phải tuyệt vọng.

Nhìn Ninh Triều Thiên một cái đều cảm thấy nửa cái chân của mình đã đặt vào trong quan tài.

“Tiền… tiền… tiền bối, bây giờ, Thẩm Dật đã chết rồi, có phải có thể kết thúc chuyện này rồi không?”, Thẩm Mộc cực kỳ cẩn thận hỏi một câu.

Ông ta thực sự không muốn dẫn đường cho Ninh Triều Thiên.

Cứ luôn có dự cảm, nếu như để Ninh Triều Thiên đi lên Thượng giới chuyến này, đi đến nhà họ Thẩm, không chừng cả nhà họ Thẩm đều sẽ xong đời.

“Ông già tôi chỉ muốn thử xem có thực sự là không thể làm gì được nhà họ Thẩm hay không thôi?”, Ninh Triều Thiên hít một hơi thuốc.

Thẩm Mộc hận không thể tát cho mình một bạt tai.

Ngứa mồm mà!

Thế nào mà lúc trước mình lại nói ra được câu ngông cuồng như thế.

Còn bị lão mù đáng sợ đến cực điểm trước mặt này nghe thấy, lão mù này còn cực kỳ coi đó là thật.

Sắc mặt Thẩm Mộc xám ngoét như người chết, cảm giác đè nén trong lòng làm tim như muốn vỡ toang.

Trên thực tế, trong lòng Ninh Triều Thiên còn có một suy nghĩ khác: Gây kinh hoàng!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.