Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 267: Chỗ dựa




Đúng lúc nhìn thấy Thẩm Mộc.

Tô Minh định dốc toàn lực mà ra tay. Cho dù anh không phải đối thủ của ông ta nhưng anh không sợ.

Anh vẫn dám chiến đấu.

Đây là võ đạo, là chiến ý của anh.

Nhưng anh còn chưa kịp vung Xích Ảnh kiếm.

“Vụt…”

Cả người Tô Minh lại bị đánh bay.

Thẩm Mộc chỉ tùy ý vung tay thì một luồng khí đã đánh thẳng vào người anh.

Đối mặt với ông ta, anh không có cơ hội ra tay.

Lần này Tô Minh lại bị thương nặng gần chết.

Thẩm Mộc cố ý nương tay, không để Tô Minh chết. Ông ta muốn biết bí mật liên quan đến khả năng hồi phục của anh, nếu không ông ta đã sớm giết anh rồi.

“Cậu rất mạnh, có thể coi là số 1, số 2 trong những người trẻ tuổi mà tôi từng gặp. Ý chí chiến đấu của cậu cũng rất tốt, hơn nữa còn lĩnh ngộ được một ít quy luật nhưng cậu vẫn có khuyết điểm, tốc độ ra đòn của cậu quá chậm”, Thẩm Mộc chậm rãi nói như thể một người đi trước đang chỉ bảo cho bề sau.

Lần này, Tô Minh bay ra khỏi sân võ, đập thẳng vào tường khiến bức tường đổ sập xuống.

Cả người anh nhuốm đầy máu tươi.

Trong nháy mắt, máu từ thất khiếu tuôn ra như suối.

Quá thê thảm.

Xương cốt vùng ngực đều dập nát, đứt đoạn.

“Hộc, hộc…”, Tô Minh thở hổn hển, đầu óc lại hoàn toàn tỉnh táo.

Đúng thế!

Anh đúng là chưa từng cố ý tăng tốc độ ra đòn.

Ra tay chậm quả thực là khuyết điểm của anh.

Tốc độ ra đòn quan trọng không?

Đương nhiên là quan trọng.

Nếu hai người thực lực tương đương nhau, ai nhanh hơn thì có thể giết chết đối phương trong chớp mắt, ra tay chậm thì có khi còn không kịp rút kiếm.

Tô Minh vừa thở gấp vừa mau chóng hồi phục vết thương.

Thẩm Mộc hứng thú mà nhìn vết thương của anh khép lại.

Ngay sau đó, Tô Minh vừa đỡ hơn một chút lại muốn tiếp tục đánh!

Anh vẫn muốn chiến.

“Ý chí chiến đấu quả thật rất mạnh nhưng cậu nên nhìn nhận rõ bản thân, với tôi mà nói thì cậu còn không bằng con kiến”, Thẩm Mộc bình thản nói, trong lúc đó, một luồng khí tức bao phủ lấy Tô Minh.

Cả người anh bị bủa vây lại.

Như thể bị áp dưới một ngọn núi cao ngàn mét.

Anh còn không thể động đậy chứ đừng nói là tấn công.

Cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ mạnh đến vậy ư?

Tô Minh nào biết, đến cảnh giới đoạt mệnh thì dù chỉ kém một kỳ cũng có sự khác biệt vô cùng to lớn.

Càng đừng nói là quái vật như Thẩm Mộc, ông ta đã dừng lại ở cảnh giới đoạt mệnh 70 năm rồi, trong khoảng thời gian này tuy không tiếp tục đột phá nhưng kiến thức về võ đạo, tích lũy chân chí, kinh nghiệm chiến đấu đều nhiều hơn những người cùng cảnh giới thông thường.

Thẩm Mộc mạnh là điều hiển nhiên.

Cho dù là trên cả thế giới này thì ông ta vẫn là trong những con quái vật khủng khiếp nhất.

“Chàng trai trẻ, cậu là một thiên tài siêu phàm”, Thẩm Mộc bước về phía Tô Minh, vừa đi vừa nói: “Nhưng thiên tài bị giết thì cũng chả là gì cả”.

Tô Minh im lặng.

Chỉ còn lại máu tươi đang không ngừng chảy ra.

Lúc này, anh bị khí tức của Thẩm Mộc đè ép không thể động đậy, ngay cả bài tẩy cũng không thể dùng được.

“Cứng quá thì gãy”, Thẩm Mộc bước đến cách Tô Minh chừng 3 đến 4m thì dừng lại. Ông ta nhìn anh: “Có lẽ nếu chỉ tính thiên phú võ đạo thì cậu mạnh hơn cậu chủ Thẩm của chúng tôi nhiều nhưng đáng tiếc, thân phận khác nhau khiến hai người có kết quả không giống nhau, Thẩm Dật sinh ra đã là đích tôn dòng chính của một trong những gia tộc người bảo vệ thượng giới, mà cậu…”

Hàm ý xuất thân của Tô Minh không tốt.

“Trong tình huống này, lúc cậu chủ của chúng tôi gặp nguy hiểm, cậu ấy sẽ có người bảo vệ, mà cậu thì không. Vì thế, cậu chủ chúng tôi có thể yên ổn mà sống tiếp cho đến khi trở thành một kẻ mạnh chân chính, mà cậu lại rất dễ chết”, Thẩm Mộc tường thuật lại thực tế: “Cậu không có chỗ dựa”.

Tô Minh vẫn im lặng nhưng không hối hận.

Đây là võ đạo của anh.

Nếu chuyện gì cũng suy nghĩ kỹ càng, không bồng bột, lúc nào cũng bình tĩnh thì không phải là một tu giả võ đạo tranh đấu với trời, với người nữa rồi.

Anh cứ muốn thẳng thắn, dứt khoát như vậy đấy!

Không có gì hối hận cả.

Dốc hết toàn lực tiến về phía trước, chết cũng không hối hận.

“Được rồi, tôi đã nói rất nhiều rồi, không lắm lời nữa. Tôi muốn biết bí mật trên cơ thể cậu, cậu đồng ý giao cho tôi chứ?”, Thẩm Mộc âm trầm nói, giọng nói của ông ta to hơn, mang theo sự mong chờ.

“Lão già chết tiệt, cút mẹ ông đi, ông đừng có mà mơ”, Tô Minh hét lên, nhếch môi cười nhạo: “Lão già chết tiệt, ông nói sai một câu rồi, ông nói ông đây không có chỗ dựa nhưng thực ra ông đây có”.

Phách lối.

Kiêu căng hơn cả tưởng tượng.

Cho dù đã đến mức này thì Tô Minh vẫn dám chửi thẳng mặt Thẩm Mộc.

“Vậy à?”, nghe anh mắng chửi Thẩm Mộc cũng không giận, khuôn mặt già nua của ông ta mang theo ý cười nhàn nhạt.

Cách đó phía xa, Thẩm Dật khinh thường: “Chỗ dựa? Một con kiến ở hạ giới thì có chỗ dựa gì? Một con kiến to hơn à?”

So chỗ dựa thì nhà họ Thẩm sợ ai?

Tô Minh vậy mà cũng dám khoác lác nói mình có chỗ dựa, đúng là nực cười.

Đám người ông Tân cũng đều mang vẻ mặt trào phúng, đúng là không có mấy người dám so chỗ dựa với nhà họ Thẩm.

“Chàng trai trẻ, nếu cậu cũng có chỗ dựa thì hay là cũng gọi đến đi”, Thẩm Mộc nghiêm túc nói.

“Gọi ra thì chỉ sợ ông xong đời rồi, nhà họ Thẩm ở thượng giới các người cũng toi luôn”, giọng nói của Tô Minh khàn khàn.

Thực tế, chỗ dựa gì đó chỉ là để anh kéo dài thời gian mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.