Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 266: Bất ngờ ra tay




Tô Minh định bóp gãy cổ Thẩm Dật nhưng không thành công.

Trong chớp mắt.

“Láo toét!”, một giọng nói trầm đục già cỗi như từ thuở xa xôi ngàn năm trước vọng lại.

Mà người Tô Minh lại cong xuống một cách kỳ lạ.

Sau đó anh bị đánh bay.

Anh hoàn toàn không biết đối phương ra tay thế nào.

Càng không biết đối phương đã ẩn náu bên người mình từ nãy.

“Ông Mộc, cứu cháu với!”, Thẩm Dật sống sót từ trong cõi chết thì vui mừng nhưng đồng thời cũng hoảng loạn và oán hận, nào còn vẻ bình tĩnh, nằm lòng tất cả như lúc trước nữa. Hắn dơ tay, chỉ về phía Tô Minh bị đánh bay, gào lên.

Hắn suýt chút nữa thì… thì đã chết!

Nếu không phải thực lực của một hộ đạo giả như ông Mộc vượt quá suy đoán của hắn thì hắn đã thật sự chết rồi!

Trong lúc bị đánh bay, Tô Minh trông thì như không bị thương gì.

Thực tế, nội tạng, kinh mạch, xương cốt trong người anh đều bị đánh nát.

“Người ẩn mình trong không trung đó, thật… thật mạnh!”, suy nghĩ trong đầu Tô Minh trở nên mơ hồ.

Cho dù anh có khả năng hồi phục cùng sức sống mạnh mẽ thì cũng suýt chút nữa bị đánh chết.

Đúng vậy.

Nếu vừa rồi ông lão kia ra tay độc ác chút nữa thì anh đã bị đánh cho nát bét, chết thật rồi, khả năng hồi phục, sức sống, khí huyết gì đó đều vô dụng.

Ngay cả kho tàng huyết mạch cũng không có tác dụng.

Trong lúc bị đánh bay, anh mơ màng gần như rơi vào hôn mê, nhưng may mà kho tàng huyết mạch điên cuồng chảy trong người anh có tác dụng làm bình ổn trái tim, thanh lọc bộ não.

Dòng máu dần dần lan khắp toàn thân rồi chậm rãi len vào trong tim cùng não anh khiến anh tỉnh táo lại.

Tô Minh bị đánh văng hơn 3000 mét, gần như đã đến sát sườn sân võ.

Lúc này anh mới rơi xuống.

Cùng lúc đó, mặt đất lõm xuống thành một cái hố to, sỏi đá xung quanh đều vỡ nát, trông mà kinh người.

“Cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ”, cùng lúc rơi xuống đất, Tô Minh đột nhiên đoán ra chính xác thực lực của ông lão ẩn nấp vừa rồi.

Trong lòng anh không khỏi kinh hãi.

Cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ chân chính, thực quá khủng khiếp.

Những người mạnh mẽ thực sự trên đời này còn mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.

Bởi vì đối đầu với cậu chủ nhà họ Hạ cùng người bảo vệ của hắn nên anh cho rằng tất cả các tu giả võ đạo trên đời này đều cùng một loại như chúng, quả là ếch ngồi đáy giếng.

“Cậu chủ, lần sau đừng mạo hiểm nữa”, lúc này, ông lão tên Mộc đứng bên cạnh Thẩm Dật, vẻ ngoài tầm thường, khuôn mặt cũng không có cảm xúc gì mà chỉ nhắc nhở Thẩm Dật một câu.

“Vâng, Thẩm Nhi đã rõ”, Thẩm Dật cung kính nói.

Ông Mộc tên đầy đủ là Thẩm Mộc, là trưởng lão đời trước trước trước nữa nhà họ Thẩm, là một trong các thái thượng trưởng lão. Ông ta đã 270 tuổi, sống lâu đến hóa thạch, địa vị dù là ở nhà họ Thẩm hay cả thế giới này đều rất cao.

Thẩm Dật biết ông Mộc luôn là người bảo vệ của mình nhưng từ trước đến nay đều không cần ông ta phải ra tay, hắn không quá rõ thực lực của ông ta mà chỉ biết là ông ta rất mạnh nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Quá khủng khiếp!

Nhưng cũng may!

Cũng may là ông Mộc mạnh như vậy nếu không hắn đã chết rồi. Thẩm Dật không khỏi run lên một cái, vài phút trước, Tô Minh bắt đầu dùng sức, loại sức mạnh đáng sợ đó đã truyền vào trong cổ hắn rồi!

Cảm giác sợ hãi đó khiến hắn nhớ cả đời!

“Chàng trai trẻ, khả năng hồi phục của cơ thể cậu còn đáng kinh ngạc hơn tôi nghĩ”, Thẩm Mộc nhắc nhở Thẩm Dật xong thì nhìn về phía cái hố cách xa đó.

Bởi vì lúc trước Thẩm Mộc và Thẩm Dật đều quan sát trận chiến giữa Tô Minh và Huyền Thanh Tông nên biết khả năng hồi phục khủng khiếp của anh, cho nên vừa rồi ông ta cố ý ra tay mạnh hơn vài lần.

Không ngờ…

“Ông Tân, Ông Khâu, ông Chiêu, ông Việt, bốn người các ông còn không mau giết hắn?”, Thẩm Dật trầm giọng nói với vẻ lạnh lẽo cùng oán độc.

“Vâng, cậu chủ”, đám người ông Tân cung kính nói. Vừa rồi bọn họ không ngờ rằng Tô Minh thật sự định giết Thẩm Dật, quả thực quá đáng sợ rồi…

Nếu ông Mộc không ra tay thì cậu chủ đã chết rồi.

Nếu cậu chủ chết thì bốn người bọn họ làm sao sống được? Nhà họ Thẩm sẽ trách tội bọn họ không bảo vệ được cậu chủ.

Đám người ông Tân cảm kích mà khom người với Thẩm Mộc.

Tiếp đó, bọn họ ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía xa, sát khí tỏa ra ngùn ngụt, hận không thể băm vằm Tô Minh ra thành trăm mảnh.

Nhưng bọn họ còn chưa xông về phía anh thì ông Mộc đã nói: “Bốn người không cần ra tay, đừng có không biết điều mà giết cậu ta. Cậu ta rất có giá trị, không thể chết được. Sinh mệnh và khả năng hồi phục mạnh mẽ như vậy rất bất thường, cơ thể cậu ta nhất định có ẩn giấu bí mật gì đó”.

Ông ta đương nhiên muốn có được bí mật này.

Nếu có được nó thì có lẽ ông ta có thể tăng tuổi thọ.

Không ai muốn chết cả, cho dù đó có là người đã sống gần 300 năm như ông Mộc.

Muốn tiếp tục sống thì hoặc là đột phá cảnh giới, tiếp tục leo lên đỉnh cao võ đạo hoặc là đạt được những công pháp, bí kíp liên quan đến việc cường kiện thân thể, gia tăng sức sống.

Ông ta muốn tiếp tục leo lên đỉnh cao võ đạo là điều không thể vì vậy chỉ còn một con đường duy nhất.

Sự xuất hiện của Tô Minh là món quà mà ông trời ban tặng cho ông ta.

“Vâng!”, đám người ông Tân không dám từ chối.

Đồng thời Thẩm Mộc chỉ bước lên một bước vậy mà đã đến bên cạnh cái hố to cách đó 3000m rồi.

Một bước đi 3000m!

Chuyện này…

Thật khiến người ta khiếp đảm.

Quá mạnh.

Mà Tô Minh lúc này đã hồi phục được 70, 80% rồi. Anh đứng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.