Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 264: Cửa ải mới lại xuất hiện




Lữ Chân Tuân nhìn chằm chằm vào Tô Minh.

“Kể cả có Ngọc Hồn thì cũng không thể đánh thức tổ tông. Muốn đánh thức thì cũng cần phải có linh khí ngưng tụ. Mà ban nãy Trần lão tổ đã tiêu hao hết 70% linh khí ngưng tụ của Huyền Thanh Tông rồi…”, Dương Phụng Lăng cười thê thảm, nói.

Đồng thời lúc này…

“Phụp!”, Lữ Chân Tuân lập tức quỳ xuống, sau đó…

Phụp, phụp, phụp…

Ông ta dập đầu, tuyệt vọng dập đầu, trong chớp mắt thì phía trước đã là một vũng máu tươi.

Vừa dập đầu, ông ta lại vừa hét lên: “Thanh Thanh! Quỳ xuống dập đầu đi!”

Ông ta hét, giọng nói vang vọng.

“Dập khẽ thôi, ít nhất cũng phải dập hai ngày hai đêm rồi hãy chết. Nếu không, tôi mà giận là tôi diệt cả Huyền Thanh Tông đấy”, Tô Minh quét nhìn Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh như xác sống quỳ trên đất bắt đầu dập đầu, nói.

Nói xong, Tô Minh quét nhìn Dương Phụng Lăng, hỏi: “Ông thì sao?”

Dương Phụng Lăng suýt nữa mềm nhũn người ra, dường như bị hút mất hồn.

“Ông đánh thức tổ tông là định giết tôi. Kết quả là ông không thể làm được, không phải ông ngây thơ nghĩ rằng, như vậy là xong rồi chứ?”, Tô Minh cười, hỏi.

“Tôi…”, Dương Phụng Lăng căn bản không nói nên lời.

“Cùng quỳ xuống đi, ít nhất hai ngày hai đêm mới được chết. Như vậy thì tôi có thể tha cho những người khác trong Huyền Thanh Tông, nếu không thì tôi vẫn diệt cả”, Tô Minh nói rất nghiêm túc mà không có ý nói đùa: “Tất nhiên, nếu như ông có chiêu gì khác thì bây giờ có thể lôi ra. Tô Minh tôi quyết không từ chối”.

Dương Phụng Lăng quỳ sụp xuống.

Dập đầu lia lịa.

Ông ta đã không còn hy vọng gì nữa rồi.

Ông ta biết, lúc Trần lão tổ biến mất thì mình chết chắc rồi.

Ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng mà không còn tâm tư gì khác.

Hiện giờ, chỉ có chết thì mới có thể bảo vệ được Huyền Thanh Tông. Mặc dù ông ta cũng là tội nhân của Huyền Thanh Tông nhưng ít nhiều cũng có thể ăn nói được với tổ tiên của Huyền Thanh Tông.

Tất cả mọi người có mặt ở võ trường đều như mất hồn. Họ cứ đờ người ra nhìn tông chủ, đại trưởng lão và Lữ Thanh Thanh điên cuồng quỳ xuống đất dập đầu. Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter

Họ chỉ cảm thấy thế giới quan trong họ như sụp đổ. Họ thấy hoang mang!

“Phải rồi! Có ai có thể dẫn tôi đến kho báu vật của Huyền Thanh Tông được không?”, Tô Minh đột nhiên hỏi.

“Tôi… Tôi sẽ đưa cậu đi”, thất trưởng lão của Huyền Thanh Tông là ông lão với dáng người nhỏ gầy ở cảnh giới tôn giả hậu kỳ. Ông ta run rẩy đứng ra, cung kính đến nỗi không dám ngẩng đầu nhìn Tô Minh.

“Người anh em họ Tô! Chi bằng nhường lại kho báu vật của Huyền Thanh Tông cho tôi đi?”, nhưng đúng lúc này một bóng hình xuất hiện.

Xuất hiện rất kỳ dị!

Xuất hiện không báo trước.

Đó là một chàng trai tuấn tú, để tóc dài, mặc áo trắng, cầm quạt nan.

Chàng trai xuất hiện trước mặt Tô Minh và cười nói.

Người con trai đó ở cảnh giới bán bộ đoạt mệnh nhưng nhìn từ khí tức thì người này có thể chất đặc biệt, khí huyết sục sôi đến ghê người, sức chiến đấu vượt xa cảnh giới của hắn.

Người này cho Tô Minh cảm giác là còn mạnh hơn Dương Phụng Lăng ở cảnh giới đoạt mệnh thật sự.

Tất nhiên, kể cả là như vậy thì Tô Minh vẫn có thể chắc chắn là mình giết được đối phương trong giây lát.

“Dựa vào cái gì?”, Tô Minh cười hỏi.

Đứng xem kịch hay, sau đó nhảy ra đòi phần?

“Dựa vào việc tôi đến từ gia tộc hộ thần ở thượng giới, tôi họ Thẩm”, người con trai cười với vẻ bỡn cợt.

Người con trai tên là Thẩm Dật.

Hắn là cậu chủ của nhà họ Thẩm ở gia tộc hộ thần ở thượng giới.

Trên thực tế, Thẩm Dật sớm đã nhòm ngó đến bốn thế lực lớn ở hạ giới rồi. Đặc biệt là hắn rất có hứng thú với kho báu vật của bốn siêu thế lực này.

Nhưng hắn vẫn có chút kiêng kị nên chưa ra tay.

Nghe nói, bốn thế lực ở Huyền Linh Sơn có chiêu thức đánh thức tổ tông.

Quả nhiên hôm nay hắn đã tận mắt chứng kiến, đó đúng là sự thật.

Nhưng lại không hề mạnh như hắn tưởng tượng, thậm chí có thể nói là yếu.

Ngoài ra, theo cách nói của Dương Phụng Lăng thì chỉ có thể đánh thức một lần.

Ha ha…

Rác rưởi…

Có thể nói, Tô Minh một mình một kiếm có thể đánh nát chiêu thức đánh thức tổ tông của bốn thế lực mà Thẩm Dật luôn kiêng kị.

Lúc này hắn còn gì để kiêng kị nữa?

“Không đủ!”, Tô Minh lắc đầu, nói.

Thượng giới mạnh lắm sao?

“Ông Tân, ông Khâu, ông Chiêu, ông Việt! Các người mau ra đây!”, Thẩm Dật nhìn Tô Minh với ánh mắt bỡn cợt, sau đó đột nhiên lên tiếng.

Ngay lập tức liền có bốn bóng hình từ trong không khí chui ra.

Bốn ông lão đứng ở hai bên của Thẩm Dật.

Khiến người khác kinh ngạc là bốn ông lão đều ở cảnh giới bán bộ hóa thần.

Đúng là kinh khủng!

Kể cả ở thượng giới thì cảnh giới bán bộ hóa thần cũng là siêu cường giả rồi…

Không dám nói là họ có thể tung hoành thượng giới nhưng ít nhiều cũng không có ai dám dây vào.

Thẩm Dật lại dẫn bốn người ở cảnh giới bán bộ hóa thần đến đây.

Hơn nữa bốn người này không phải là thần hồn ngưng tụ và linh khí ngưng tụ mà là tu giả võ đạo thật sự, có thể phát huy hết thực lực của mình. Có thể nói là vô cùng mạnh.

Tô Minh có thể cảm nhận rõ ràng, bốn ông lão này nếu đánh đơn thì không kém thần hồn ngưng tụ của Trần Thông Vận trước đó.

Nếu như bốn người hợp lực thì có thể dễ dàng giết được Trần Thông Vận.

Và điều khiến Tô Minh có chút kinh hãi là anh có thể cảm nhận được dường như trên không trung vẫn còn khí tức ẩn hiện khóa chặt mình.

Khí tức này dường như là cảnh giới tạo hóa thật sự, còn mạnh gấp mười lần Trần Thông Vận.

Lúc này Tô Minh trầm ngâm một lúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.