Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 263: Tô Minh thắng




"Khụ khụ khụ...", từng ngụm máu tươi xen lẫn vụn xương trào ra từ trong miệng Tô Minh, cả người anh không có chỗ nào là lành lặn.

Trong ánh mắt Tô Minh tràn ngập sự chấn động.

May là mình.

Chứ là người khác thì đã chết cả chục lần với những vết thương như vậy rồi.

Giờ phút này, kho tàng huyết mạch trong cơ thể anh như bị khiêu khích, sôi lên sùng sục.

Bùng cháy.

Gào rống.

Tô Minh cảm thấy mình có thể sử dụng thêm được một chút kho tàng huyết mạch nữa.

Đặc biệt là ở khía cạnh lành vết thương, kho tàng huyết mạch giống như BUG, điên cuồng chảy trong cơ thể đến nỗi máu ngừng chảy, thịt nát lành lại, mọc ra xương mới, quả thật như là thần thông của các đấng thần linh.

"Chắc chết rồi nhỉ?", đằng xa, Lữ Chân Tuân thở phào một hơi, lẩm bẩm.

Dương Phụng Lăng cũng cười, nỗi lo trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.

Nhưng ngay lúc này.

"Thú vị, bị thương thế mà cũng có thể khôi phục, đúng là hiếm thấy!", thần hồn của Trần Thông Vận đứng trên không mở miệng nói, trong giọng nói toát ra vẻ thưởng thức lại có hơi tò mò và kiêng kị.

Cái gì?

Tô Minh vẫn chưa chết?

Nét mặt Dương Phụng Lăng và Lữ Chân Tuân chợt cứng lại.

Mơ ư?

Đùa gì thế?

Bọn họ đều thấy Tô Minh bay ngược lại thê thảm như nào, vết thương kia thật sự khiến người ta rợn da gà, chắc phải bị Trần lão tổ đánh thành một đống thịt vụn rồi chứ đùa?

Thế mà vẫn chưa chết?

"Huyền Minh Áp Thiên Chỉ!", Trần Thông Vận thưởng thức thì thưởng thức, nhưng ra tay thì vẫn ra tay, nhấn một cái xuống.

Một nhấn này còn mạnh hơn một chưởng kia.

Bởi vì một chưởng kia là tiện tay.

Còn một nhấn này là võ kỹ của ông ta.

Chỉ thấy một ngón tay đen thui lóng lánh như cây cột trông rất sống động, xé rách vòm trời, nhanh chóng phóng to ấn xuống từ trên cao!

Trông cực kỳ đáng sợ!

Trên ngón tay có bóng rồng vờn quanh, tiếng sấm đì đùng kèm theo từng tia chớp giật...

Còn có những bùa ấn biến hóa kỳ lạ lượn lờ xung quanh.

Trên đường nó đi, tuy đã che giấu rất tốt, nhưng vẫn tiết ra một chút khí thế nghiền nát toàn bộ không gian trên không Huyền Thanh Tông.

Không gian tức thì biến thành mảnh nhỏ, ngay cả dòng chảy hư không cũng xuất hiện.

"Chém cho tôi!", trong sát na ấy, mắt thấy ngón tay ấy sắp ấn đến chỗ Tô Minh thì bỗng dưng anh bước từng bước một đi ra hố sâu, ý chí chiến đấu trên người như ngưng tụ thành thực chất.

Không chút trốn tránh, anh giơ tay lên lại dùng Thiên Vẫn Kiếm.

Lần này, Thiên Vẫn Kiếm vẫn bao gồm kiếm ý, lực ngưng tụ và quy luật không gian. Thế nhưng, sức mạnh lại tăng vọt lên tới 750 ngàn kg!

Từ 600 lên 750 ngàn kg, nhìn thì chỉ tăng thêm cỡ 150 ngàn kg.

Nhưng thực tế, sức mạnh của nó lại tăng gần gấp 3 lần.

Đương nhiên, Tô Minh không chỉ chém ra một nhát.

Mà là giây lát đã chém ra 49 nhát.

Đúng vậy, khoảng 49 nhát chồng lên nhau.

Quả thực là khủng bố.

Kho tàng huyết mạch kia có thể liên tục cung cấp năng lượng, thế nên chân khí sẽ không khô kiệt.

Vèo...

49 nhát kiếm kia kết hợp lại thành một thanh kiếm khổng lồ màu đỏ tía chói mắt giống như mọc ra từ trong lòng đất.

Cực kỳ điên cuồng.

Không chút do dự.

Bổ thẳng về phía ngón tay khổng lồ máu tím như cây cột kia.

Vừa đụng vào nhau.

Đầu tiên là không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Sau đó.

Ầm...

Sóng xung kích với sức mạnh cuồn trào như thủy triều lan rộng ra xung quanh.

Trên sân đấu, có vô số tu giả võ đạo bị đánh bay ra cả vài trăm mét, thậm chí, có một số người còn bị nó đánh chết.

Màu tím, màu đỏ, màu đen đan xen trong không khí, bao phủ khắp nơi hình thành một con sông không gian.

Mà Tô Minh đứng gần nơi đụng vào nhau nhất thì cả người cũng bị đánh bay ra cả cây số, lại bị thương nặng. Có điều, vết thương lại khỏi hẳn trong tích tắc.

"Hả?", Trần Thông Vận trên trời cũng giật mình kinh ngạc.

Vẫn chưa chết?

Một nhấn ấy của ông ta rõ ràng mạnh hơn hồi nãy, nhưng vẫn chưa chết?

Đùa gì vậy?

Trần Thông Vận cảm thấy như thấy quỷ.

Ông ta chỉ có thể phát huy ra một phần mười thực lực lúc còn ở đỉnh, nhưng dù như thế thì cũng có sức mạnh Hóa thần sơ kỳ.

Sau đó, một nhấn dốc hết sức mạnh của mình chỉ có thể đánh ngang tay với một thanh niên chưa tới 22 tuổi có cảnh giới Tôn giả sơ kỳ?

Trần Thông Vận thật sự cảm thấy mình gặp quỷ.

"Ông già kia, ông đã chết thì nhắm mắt xuôi tay đi, cớ sao cứ muốn chết thêm lần nữa vậy?", đúng lúc này, Tô Minh nhe răng cười, rồi thoáng cái xông lên.

Lần này, Tô Minh phóng lên cao.

Cái loại bị đánh thức sau khi chết vô số năm, rồi dùng thần hồn để chiến đấu như này.

Ha ha...

Không kéo dài được bao lâu hết.

Ví dụ như cái ông Trần lão tổ này, Tô Minh rõ ràng cảm giác được, sau hai chiêu vừa rồi, khí thế của đối phương đã có chút yếu đi.

Kế tiếp, ông ta sẽ càng ngày càng yếu, mãi đến khi hoàn toàn biến mất.

Anh! Thắng chắc rồi!

"Thiên Vẫn Kiếm!", Tô Minh phóng lên cao, rồi vung Xích Ảnh Kiếm lên, lại chém ra 49 nhát. Đây là chiêu mà anh có thể chém ra nhiều nhát kiếm nhất.

"Cái gì?", Trần Thông Vận thật sự không tài nào tin nổi.

Chân khí của tu giả võ đạo dồi dào như thế ư?

Không cần nghỉ ngơi để khôi phục hả?

Hơn nữa, trong tích tắc đã chém ra 49 nhát kiếm là cái quỷ gì thế này?

Những điều đó hoàn toàn không có khả năng, nhưng trước mắt lại là sự thật.

Cơ thể Trần Thông Vận được hình thành từ linh khí và thần hồn, nhưng lúc này, cũng có thể trông thấy sắc mặt đen như mực của ông ta.

Trần Thông Vận có một linh cảm xấu.

Quả nhiên, linh cảm của ông ta là thật.

Kế tiếp, hai người lại đánh tiếp.

Tổng cộng đánh 5 chiêu.

Mỗi một chiêu của Trần Thông Vận ngày càng yếu đi.

Cuối cùng, thần hồn của ông ta biến mất!

Bóng thần hồn màu tím cao to bằng linh khí đứng trên bầu trời đã biến mất!

"Không thể nào, không thể nào, không thể nào như thế được...", Dương Phụng Lăng ở phía dưới không tài nào chấp nhận được sự thật này. Sắc mặt ông ta trắng bệch như tờ giấy, cả người run bần bật.

Còn Lữ Thanh Thanh thì lại xụi lơ xuống đất, vừa khóc vừa cười như một người điên.

Trên sân đấu võ như một lò luyện ngục.

Yên tĩnh như chết.

Chấn động khôn tả.

Từng đôi mắt trợn to như muốn nứt ra ánh lên sự sợ hãi nhìn chòng chọc vào Tô Minh!

"Thế, tông chủ Huyền Thanh Tông còn ngọc hồn không? Còn thì có thể mời tổ tiên của mấy người ra nữa không?", Tô Minh hỏi một cách nhẹ nhàng như không, nhưng lại tràn ngập tự tin.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Nhược Dư toát lên vẻ say mê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.