Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 262: Sức mạnh đáng sợ của Trần Thông Vận




"Thưa lão tổ, tên này là một thiên tài siêu cấp. Tuy cảnh giới không cao, nhưng rất mạnh. Tôi, Đại trưởng lão và mấy trưởng lão khác bắt tay nhau cũng không phải đối thủ của cậu ta. Cậu ta muốn Đại trưởng lão quỳ xuống dập đầu cho đến chết, không thì sẽ tiêu diệt Huyền Thanh Tông ta", Dương Phụng Lăng vội vàng nói: "Mong lão tổ ra mặt phán xét!"

Giọng Dương Phụng Lăng đầy vẻ căm giận.

"Muốn Đại trưởng lão Huyền Thanh Tông tôi quỳ xuống dập đầu cho đến chết?", Trần Thông Vận cười lạnh: "Được, giỏi, tuổi trẻ..."

Trần Thông Vận còn định nói gì thì ai ngờ Tô Minh đã hét lên: "Đừng nói nhảm nữa, tới đi!"

Cả người Tô Minh hừng hực ý chí chiến đấu.

Anh rất muốn đánh nhau thử với Trần Thông Vận.

Nên vừa hét xong.

"Thiên Vẫn Kiếm!", Tô Minh bèn gầm lên.

Cần gì phải che giấu thực lực nữa?

Sức mạnh 600 ngàn ký cộng với kiếm ý, kết hợp lực ngưng tụ và quy luật không gian.

Một nhát kiếm nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy được lẳng lặng hòa vào không gian mà chẳng có chút dao động nào, đã vọt tới trước mặt bóng người cao to hình thành từ thần hồn của Trần Thông Vận đang lơ lửng giữa không trung.

Nhát kiếm ấy nhỏ như một sợi tơ.

Nhưng lại vô cùng sắc bén.

Sắc bén đến nỗi chỉ vạch ra một vết cắt nhỏ xíu thôi cũng đã cắt nát không gian ở Huyền Thanh Tông.

"Sức mạnh kia? Cũng thú vị đấy chứ", gương mặt bóng thần hồn cao to của Trần Thông Vận khẽ nhăn lại giống như mây mù chợt nhúc nhích đầy vẻ kỳ dị, toát ra sự kinh ngạc xen lẫn chút nghiêm túc.

Sau đó, Trần Thông Vận giơ tay lên.

Một bàn tay khổng lồ che trời lấp đất đầy khí thế, kéo theo không khí như tiếng gió rít đập tới.

Một chưởng ấy vừa đánh ra, toàn bộ dãy núi Đông Tự chợt rung lắc, không ngừng có đất đá lăn xuống.

Ngay cả sân đấu võ phía dưới, cũng có gần như một nửa đệ tử Huyền Thanh Tông bị nó đè nằm sấp xuống đất.

Một chưởng này, cực kỳ mạnh!

Mạnh vượt trên cả hệ thống võ đạo ở Huyền Linh Sơn.

Mà trong giây phút một chưởng ấy đánh tới, gương mặt Tô Minh lại chợt ngẩn ra.

Anh đã đánh giá thấp thực lực của Trần Thông Vận rồi.

"Thiên Vẫn Kiếm! Thiên Vẫn Kiếm! Thiên Vẫn Kiếm!...", Tô Minh vội vàng chém Xích Ảnh Kiếm trong tay ra một cách hết sức điên cuồng giống như bị quỷ ám làm không biết mệt.

Chỉ trong tích tắc mà anh đã chém ra 19 nhát liên tiếp.

19 nhát ấy rất mạnh, không có xíu nào là bị yếu đi, quả thật khó có thể tin. Nếu là tu giả võ đạo bình thường thì nhiều nhất chỉ chém ra được 3 nhát đã khó mà vung kiếm lên tiếp.

Nhưng Tô Minh...

Vượt xa người bình thường.

19 nhát kiếm ấy nối đuôi nhau thành một hàng.

Giống như 19 viên đạn liên tiếp bắn ra.

Kết hợp với nhát kiếm đầu tiên ban nãy.

Tổng cộng 20 nhát kiếm.

"Ồ", Trần Thông Vận kinh ngạc thốt lên.

Ngay lúc này.

"Xẹt xẹt xẹt xẹt..."

Giữa không trung, từng nhát kiếm do Tô Minh chém ra đụng phải một chưởng màu tím khổng lồ như ngọn núi nhỏ của Trần Thông Vận, vừa gặp nhau thì chúng bắt đầu bị bẻ gãy, nát bấy, nổ ầm ầm...

Căn bản không ngăn được gì.

20 nhát kiếm đấy! Tức thì đã biến mất!

Hoàn toàn không phải ở cùng một cấp bậc.

Sắc mặt Tô Minh càng nghiêm trọng hơn, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn.

Có vẻ cảnh giới Hóa thần đáng sợ hơn anh nghĩ.

Trên sân đấu vang lên từng tiếng hít sâu, toàn bộ đệ tử Huyền Thanh Tông đều lộ ra vẻ sợ hãi. Bọn họ biết bậc ông cha mình rất mạnh, nhưng có vẻ vẫn xem nhẹ họ.

Đây mà là mạnh gì nữa?

Quả thật vô địch con bà nó rồi!

Bọn họ biết rõ kiếm của Tô Minh đáng sợ cỡ nào, một nhát là có thể giết chết Nhị, Tam, Tứ, Ngũ trưởng lão và còn khiến tông chủ và Đại trưởng lão bị thương nặng. Nói thật thì kiếm của Tô Minh giống y như lưỡi hái thần chết vậy.

Nhưng kiếm như thế, lại còn là 20 nhát chồng lên nhau, vậy mà vẫn chẳng đỡ nổi một chưởng của lão tổ? Siêu việt tự nhiên luôn rồi.

Chẳng phải Tô Minh yếu, mà là... là... là lão tổ quá mạnh!

"Đù", ngay cả Dương Truy cũng bị dọa văng tục, nhưng hiển nhiên là càng phấn khích và kích động hơn sợ. Hóa ra, tổ tiên của Huyền Thanh Tông đã từng huy hoàng và mạnh mẽ như thế!

"Hì hì hì hì...", Lữ Thanh Thanh xụi lơ dưới đất chợt đứng lên, tóc tai bù xù như người điên, lộ ra nét mặt oán hận và vui sướng khi người gặp họa.

"Thằng con hoang, mặc dù mày là thiên tài, nhưng cũng chỉ là đồ nhà quê. Sao có thể biết được thực lực đáng sợ của Huyền Thanh Tông tao?", Lữ Thanh Thanh nghiến răng nói, đắc ý đến nỗi muốn ngửa mặt lên trời cười to.

Dương Phụng Lăng và Lữ Chân Tuân cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Lần này tiêu rồi, ban nãy cậu Minh hẳn nên một vừa hai phải", Viên Phương Hà có chút lo lắng và tiếc nuối lẩm bẩm. Ban nãy, rõ ràng Dương Phụng Lăng đã đồng ý với Tô Minh để Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh tự sát.

Nếu lúc đó Tô Minh đồng ý thì đã nổi tiếng trong một đêm, trực tiếp thành huyền thoại rồi.

Cũng không có chuyện như giờ.

Sao có thể có kết quả như hiện tại?

Cùng lúc đó.

"Vèo...", Tô Minh sử dụng "Lược Ảnh Bộ" cùng với quy luật không gian.

Liên tiếp 20 nhát kiếm trên không của mình đều bị bàn tay màu tím khổng lồ kia nghiền nát, càng đáng sợ hơn là nó đang bổ về phía anh.

Phải né thôi.

Thế nhưng...

Ngay khoảng khắc Tô Minh vừa giơ chân dùng "Lược Ảnh Bộ" thì chẳng ai nghĩ tới bàn tay màu tím to bự trên trời lập tức ngưng tụ rồi thu nhỏ lại, sau đó tốc độ của nó chợt trở nên nhanh hơn.

Nhanh hơn gấp trăm lần.

Nhanh một cách chóng mặt.

Sắc mặt Tô Minh chợt trở nên tái nhợt.

Bởi vì anh cảm thấy mình đã bị nhắm vào.

Cho dù sử dụng "Lược Ảnh Bộ" kết hợp với quy luật không gian cũng không né được hướng nhắm của một chưởng kia.

"Không né được, vậy trực tiếp đối mặt!", Tô Minh bỗng nhiên dừng lại, xoay người giơ nắm tay lên, đấm về phía trước.

Đương nhiên là dùng hết sức mạnh.

Giây lát đã đánh ra mười quyền.

Anh vừa đấm ra thì chợt cảm thấy một mảnh màu tím bên trên hình thành thế giới màu tím.

Màu tím bao phủ khắp nơi như những đóa mây lựa đạn, chỉ có điều chúng có màu tím mà thôi.

Cánh tay Tô Minh lập tức biến mất.

Cả người anh biến thành một cái xác ướp rách nát đầy máu bay ngược ra ngoài.

Trên đường còn có từng khúc xương gãy rớt xuống từ trên không.

Bay ngược lại khoảng mấy trăm mét Tô Minh mới nện xuống đất.

Sau đó, anh nện xuống đất, hình thành một cái hố sâu mười mét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.