Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 259: Tôi muốn ông dập đầu đến chết




Lời nói của Tô Minh vừa dứt thì dường như con ngươi trong mắt Dương Phụng Lăng cũng không ngừng run rẩy, toàn thân cũng không đứng vững.

Đồng thời lúc này…

“Phụp!”, Tô Minh xuất kiếm.

Lần này là sức mạnh vô cùng khủng khiếp.

Một kiếm chém ra, cả Huyền Thanh Tông đều thét lên tiếng thê lương.

Một kiếm nữa, một nửa đệ tử của Huyền Thanh Tông ở võ trường đều phụt máu, sắc mặt tái nhợt.

Một kiếm nữa tổng hợp của 80% kiếm ý nhập vi cộng 1,2 triệu kg sức mạnh thuần túy cộng với quy luật không gian và sự khống chế về sức mạnh. Càng khiến người ta kinh hãi hơn là Tô Minh còn dùng cả ‘tuyệt mệnh phong vân’- chiêu thứ nhất trong ‘Thiên Vẫn Kiếm’.

Kiếm này là chiêu thức mạnh nhất hiện giờ của Tô Minh.

Cứ kiếm sau lại mạnh hơn kiếm trước ba lần.

“Không xong rồi! Chạy thôi!”, Dương Phụng Lăng biến giọng, tràn đầy vẻ sợ hãi và chấn động và cả sự khó tin.

Trong lúc ông ta lớn tiếng hét lên thì toàn thân lùi về sau như phát điên. Không chỉ vậy, phía trước ông ta còn xuất hiện một bia đá màu máu. Cứ Dương Phụng Lăng lùi về sau thì bia đá lại chắn trước mặt ông ta.

Chậm hơn Dương Phụng Lăng một chút là Lữ Chân Tuân.

Mặc dù Lữ Chân Tuân chỉ ở cảnh giới bán bộ đoạt mệnh nhưng sức chiến đấu thực tế còn mạnh hơn người ở cảnh giới đoạt mệnh sơ kỳ.

Tốc độ và khả năng phản ứng của Lữ Chân Tuân có thể nói là bùng nổ. Tốc độ rút lui của ông ta có thể so sánh ngang tầm với Dương Phụng Lăng.

Không chỉ vậy, trong lúc Lữ Chân Tuân rút lui thì trên tay còn xuất hiện một cuốn sách, một cuốn sách có bìa bằng kim loại.

Cuốn sách đó đột nhiên mở ra, từng ký tự màu vàng như những con nòng nọc huỳnh quang đang bơi lượn trên mặt hồ và không ngừng lấp lánh. Nó ngưng tụ lại thành một chiếc lưới phòng ngự chắn ở trước mặt Lữ Chân Tuân.

Khác với Dương Phụng Lăng và Lữ Chân Tuân, thực lực của nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão kém hơn nhiều.

Đầu tiên về thực lực đã có cách biệt lớn chứ chưa nói đến việc họ có lấy ra được bảo bối phòng ngự như của tông chủ và đại trưởng lão hay không.

Bốn vị trưởng lão này trong lúc tuyệt vọng và khiếp sợ thì đã ra tay chống cự.

“Chúng ta liều mạng đi! A…”, ai nấy đều thiêu đốt chân khí và tinh huyết của mình, liều mạng xuất kiếm, chém liên tiếp về phía trước với ý đồ chặn lại kiếm của Tô Minh và để cứu mình.

Chỉ tiếc rằng, như châu chấu đá xe.

Trong chớp mắt…

Mặc dù Tô Minh xuất kiếm tưởng chừng rất nhẹ, rất chậm và bình tĩnh nhưng thanh kiếm của anh như quét sạch tất cả khiến mấy trưởng lão kia liều mạng trong lúc tuyệt vọng thì giờ đây đều bỏ mạng.

Tiếp đó…

“Phụt, phụt, phụt…”.

Kiếm quang đâm vào cổ của bốn vị trưởng lão, máu tươi tuôn ra như nước, đầu của bốn trưởng lão bay lên.

Chết rồi!

Bốn trưởng lão của Huyền Thanh Tông đã chết!

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử của Huyền Thanh Tông.

Hàng ngàn năm nay Huyền Thanh Tông cũng có trưởng lão chết nhưng cơ bản đều là tuổi cao nên chết hoặc do chiến đấu thù hằn mà chết thôi.

Cùng lắm là mấy chục năm hoặc thậm chí là lâu hơn mới có một hai người chết. Nhưng hiện giờ liền lúc chết bốn người, đúng là hiếm có.

Đây là đòn đả kích quá lớn đối với cả Huyền Thanh Tông.

Kể cả Huyền Thanh Tông là thế lực siêu hạng thì cũng không có mấy người ở cảnh giới bán bộ đoạt mệnh và cảnh giới tôn giả đỉnh phong kỳ.

Nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc… Sau khi kiếm đó của Tô Minh tiêu diệt bốn vị trưởng lão thì anh lại lao về trước.

“Két, két, két….”.

Cuối cùng, mặc dù Lữ Chân Tuân và Dương Phụng Lăng được chắn bởi bia đá màu máu và sách màu vàng nhưng hai thứ này cũng dần bị ảnh hưởng. Bia màu máu cũng nhạt dần, còn sách màu vàng cũng thế.

Trên bia đá đã có vết nứt, còn trên bìa sách cũng bị rách một trang.

“Chuyện này…”, Dương Phụng Lăng chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Bia đá màu máu của ông ta là bảo bối phòng ngự đẳng cấp, là một trong những bảo vật trấn giữ tông môn của Huyền Thanh Tông, kế thừa mấy trăm năm rồi.

Theo như cách nói của tông chủ kỳ trước thì bia đá màu máu có thể chắn được một đòn của cảnh giới bán bộ hóa thần.

Cảnh giới hóa thần là còn trên cả cảnh giới đoạt mệnh.

Hạ giới đã hơn 500 năm không xuất hiện cảnh giới hóa thần. Kể cả ở phía các gia tộc hộ thần ở thượng giới thì cũng rất hiếm gặp cảnh giới hóa thần.

Lẽ nào người trẻ tuổi trước mặt này đã có thực lực đó rồi?

Rõ ràng là cậu ta chưa đến 22 tuổi mà.

Rất nhiều đệ tử của Huyền Thanh Tông trên võ trường đều sợ mất hồn.

Mấy vị trưởng lão đều chết rồi, lẽ nào Huyền Thanh Tông sắp bị diệt rồi sao?

“Huyền Thanh Tông không tồi đâu! Bảo bối nhiều thế cơ mà! Nhưng ngoài hai cái này, các người còn cái nào nữa không?”, Tô Minh nhìn chằm chằm vào Lữ Chân Tuân và Dương Phụng Lăng, cười nhạt hỏi.

Khí tức trên người lại sục sôi, Tô Minh lại một lần nữa triển khai kiếm pháp.

Dương Phụng Lăng và Lữ Chân Tuân sợ đến nỗi suýt cắn đứt lưỡi.

Họ chắc chắn rằng, nhìn từ khí tức hiện giờ trên người Tô Minh thì anh có thể triển khai được kiếm pháp khủng khiếp như ban nãy.

Quá là khủng khiếp!

Lữ Chân Tuân và Dương Phụng Lăng như phát điên.

“Đợi đã!”, hai người dường như hô lên cùng lúc.

“Xin cậu chủ Tô đợi một chút!”, Lữ Chân Tuân thấy đầu óc tê dại, nói: “Cậu chủ Tô! Tôi là Lữ Chân Tuân. Tôi có tội với cậu, hôm đó, cô Diệp…”.

Nhưng chưa đợi ông ta nói hết câu thì Tô Minh đã ngắt lời: “Tôi không muốn nghe mấy lời thừa thãi của ông. Tôi muốn ông và cả cháu gái ông quỳ xuống dập đầu, dập đến chết mới thôi”.

Tô Minh không hề có ý nói đùa.

Lúc này Viên Phương Hà và Tiêu Nhược Dư ở phía sau đều vô cùng kinh hãi.

Tàn nhẫn quá!

Yêu cầu này của Tô Minh đúng là…

Trời ơi!

Yêu cầu này còn tàn nhẫn gấp một ngàn, một vạn lần việc chém giết Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh.

Đây mới thật sự là báo thù.

Lúc đầu Lữ Chân Tuân vô cùng phẫn nộ, nhưng sau đó là sợ hãi. Lúc này ông ta chỉ trầm ngâm không nói gì.

Ông ta chuẩn bị sẵn tinh thần bỏ ra cái giá đắt, kể cả là mất chân mất tay cũng được. Nhưng ông ta đâu ngờ Tô Minh lại muốn lấy mạng của ông ta và cháu gái ông ta. Không chỉ là lấy mạng mà còn muốn dập đầu đến chết.

Chuyện này thì làm sao ông ta có thể đồng ý?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.