Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 258: Sai một ly đi một dặm




Phong ấn lớn hình kiếm mở rộng bay vút lên trời, như vị thần đứng trên trời cao đập bàn tay khổng lồ xuống, khiến cho người ta có cảm giác áp lực.

Nhiệt độ trong không khí tăng lên chóng mặt đến nỗi người ta tưởng mình đang ở giữa dòng nham thạch.

Phong ấn hình kiếm như nghiền nát không gian và không khí trước mặt rồi lao về phía Tô Minh và tạo nên thế đối kháng với kiếm quang của Tô Minh trong không trung.

Rất nhiều đệ tử của Huyền Thanh Tông ở trên võ trường đều thấy run rẩy.

Hiện giờ, cả tông chủ và đám đại trưởng lão cộng lại là sáu người liên thủ đối phó với một thằng nhóc 20 tuổi?

Quan trọng là đám tông chủ và đại trưởng lão còn phải triển khai ra ‘Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận’ trong truyền thuyết!

Đùa gì vậy?

Có lẽ Tô Minh là người ngoài có thể không biết nhưng bọn họ đều rõ. Triển khai ‘Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận’ phải trả giá rất đắt.

Lúc đám người tông chủ triển khai ra ‘Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận’ thì kinh mạch và đan điền trong cơ thể đều bị phản kích chăng?

Bởi vì, mặc dù ‘Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận’ vô cùng mạnh nhưng nghe nói có một phần bị mất, vì vậy lúc triển khai sẽ bị phản đòn nghiêm trọng.

Mặc dù vậy nhưng tông chủ và đám đại trưởng lão vẫn không do dự mà triển khai nó…

Điều đó chứng tỏ gì? Chứng tỏ thực lực của người trẻ tuổi kia đã đạt đến mức khó thể tưởng tượng nổi. Chứng tỏ đám tông chủ đang bị ép đến đường cùng.

“Chuyện… Chuyện này…”, Lữ Thanh Thanh từ lâu đã cảm thấy sợ hãi đến run lẩy bẩy. Cô ta cảm thấy mình như đang gặp ác mộng rất lớn. Cô ta hy vọng mình có thể nhanh chóng tỉnh lại.

Chuyện cười trong mắt cô ta? Kiến biến thành chân long? Mà còn là chân long vô địch?

Thậm chí Lữ Thanh Thanh còn đứng không vững, chân mềm nhũn ra.

“Thú vị đấy!”, Tô Minh lẩm bẩm.

Huyền Thanh Tông được coi là thế lực siêu hạng, còn có một vài thứ khá đặc biệt. Nói ngay đến sáu lão già trước mặt liên thủ lại triển khai kiếm trận cũng khá mạnh.

Nhưng Tô Minh vẫn tràn đầy tự tin.

Một lát sau…

“Phụp, phụp…”, âm thanh chói tai như tiếng máy cắt xé rách màng nhĩ, giống như âm thanh gầm rú của quỷ đói, khiến người ta thấy khiếp sợ và phiền toái.

Cùng với âm thanh chói tai này, kiếm quang của Tô Minh trong không trung hình thành một thế cân bằng với phong ấn hình kiếm của ‘Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận’ mà sáu người kia triển khai.

Một sự cân bằng, một màn tranh tài ngang ngửa về thực lực.

Chuyện này….

Quá kinh khủng!

Dương Phụng Lăng cảm thấy mình như gặp ma.

Ông ta dám chắc, kể cả là một tu giả võ đạo ở cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ đứng trước ‘Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận’ lúc này thì cũng không thể hình thành thế cân bằng và ngang ngửa như vậy.

Mà cả Huyền Linh Sơn không thể tìm ra người nào ở cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ?

Sở dĩ ông ta triển khai ‘Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận’ là vì muốn trấn áp được Tô Minh trong thời gian ngắn nhất, kể cả phải trả giá đắt đến đâu.

Nhưng nào ngờ…

Thật sự không thể chấp nhận được.

Lẽ nào, thực lực của người trẻ tuổi trước mặt đã vượt qua cả cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ rồi sao? Người này có thật sự là người không?

Dương Phụng Lăng thật sự cảm thấy sợ hãi.

Trong chớp mắt, kiếm quang của Tô Minh xóa bỏ hoàn toàn phong ấn hình kiếm trong ‘Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận’ của sáu người kia và nó cũng biến thành hư vô.

Dương Phụng Lăng hít một hơi thật sâu, giọng nói khàn khàn, mang theo vẻ cầu xin: “Chàng trai! Cậu yêu nghiệt quá rồi! Cậu chính là yêu nghiệt lớn nhất mà tôi từng gặp trong gần trăm năm nay. Tôi thừa nhận Huyền Thanh Tông không thể làm gì được cậu. Nhưng cậu nhìn xem, giao đấu liên tục mà chúng ta đều hòa, cậu cũng không thể làm gì Huyền Thanh Tông chúng tôi. Thời gian dài chẳng phải Huyền Thanh Tông chúng tôi đông người hơn thì có lợi thế hơn sao? Hay là chúng ta giảng hòa đi. Cậu nói đi, tại sao cậu lại muốn giết đại trưởng lão và Thanh Thanh. Nếu họ làm gì đắc tội với cậu thì Huyền Thanh Tông chúng tôi có thể bồi thường cho cậu, thậm chí tôi có thể bảo đại trưởng lão và Thanh Thanh xin lỗi cậu”.

Lời nói vừa dứt thì chẳng khác nào nhận thua.

Trên võ trường nhất thời trở nên yên tĩnh.

Từ khi nào Huyền Thanh Tông lại mềm mỏng như vậy? Từ lúc bắt đầu có Huyền Thanh Tông, bắt đầu có ghi chép lịch sử thì Huyền Thanh Tông gần như là vô địch ở hạ giới.

Kiểu mềm mỏng chào thua như này gần như là chưa từng có.

Lữ Chân Tuân định nói gì nhưng cuối cùng vẫn phải ngậm miệng.

Ông ta nhìn Tô Minh, ông ta cũng đã đoán được thân phận của anh, chắc chắn là bạn trai của Diệp Mộ Cẩn. Từ tận đáy lòng ông ta cảm thấy hối hận, đáng lẽ hôm đó nên đồng ý với cháu gái của Diệp Thành Bang là đi phá Tây Lâm Sát trận và cứu Tô Minh.

Nếu cứu được thì không những Tô Minh không đến đây làm loạn mà khéo còn cảm kích mình và Huyền Thanh Tông.

Đúng là sai một ly đi một dặm.

Lữ Chân Tuân đã chuẩn bị tâm lý xin lỗi, chuẩn bị trả giá, nếu không thì mọi chuyện sẽ không xong.

“Tôi không làm gì được Huyền Thanh Tông ư? Ha ha…”, Tô Minh cười, nhìn về phía Dương Phụng Lăng cười mỉa: “Nếu tôi nói, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa dùng hết sức thì ông có tin không? Tôi không làm gì được các người? Ai cho ông dũng khí nói câu đó vậy?”

Bá đạo!

Hống hách!

Tự tin tuyệt đối!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.