Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 257: Thi triển kiếm trận




Ngay trong thời khắc thanh kiếm được phóng ra.

Trên sân đấu võ, không khí gần như hoá thành hư vô.

Tất cả mọi người đều nín thở trước mùi vị lạnh đến thấu xương của đường kiếm này.

Nhất là Huyền Thanh Tông, môn phái thiên về tu luyện kiếm pháp, vì đa phần người luyện kiếm sẽ chịu sức ép lớn hơn.

“Cái gì chứ?”, da đầu Dương Phụng Lăng căng lên, ông ta lại...lại cảm nhận được mùi của cái chết.

Phải biết rằng ông ta là cảnh giới đoạt mệnh!

Cảnh giới này không phải là vô địch hạ giới sao?

Làm sao có thể cảm nhận được cái chết chứ?

“Không xong rồi, cùng xông lên!”, cũng đúng vào lúc này, đại trưởng lão Lữ Chân Tuân chợt trừng mắt, hô lớn.

Đồng thời cùng lúc đó, ông ta cũng đã ra tay.

Cùng xông lên với đại trưởng lão, còn có nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão của Huyền Thanh Tông.

Còn các trưởng lão khác, chấp sự hoặc đệ tử của Huyền Thanh Tông, gần như không kịp phản ứng, và cũng không dám xông lên trước thời khắc giao chiến của những người mạnh ở trình độ khác biệt như vậy.

“Hừ!”, cùng với sự tham chiến của năm vị trưởng lão đến từ Huyền Thanh Tông, cộng với Dương Phụng Lăng, thì kiếm này của Tô Minh phải đối mặt với sáu đối thủ đáng gờm của Huyền Thanh Tông, thế nhưng cho dù là như vậy, Tô Minh cũng chỉ không vui mà hừ một tiếng.

Tiếng hừ đó vô cùng ngạo mạn.

Cùng lúc đó.

Bùm...

Từ Vô Pháp đã hoá thành màn bụi máu!

Chết không kịp ngắc ngoải.

Đúng lúc này.

“Thanh lục kiếm pháp!”

“Huyền Thanh chân vân kiếm đệ tam thức!”

“Huyết vũ chi kiếm, giết!”

...

Cả năm vị trưởng lão của Huyền Thanh Tông và Dương Phụng Lăng kề vai sát cánh, dốc toàn lực chiến đấu!

Cả sáu người cùng xông lên.

Dùng mọi chiêu thức mạnh nhất của mình.

Cả sáu người bọn họ cùng tu luyện kiếm pháp.

Nhất thời, sáu màu sắc khác nhau toát ra từ sáu thanh kiếm, uốn lượn tựa thần long, gầm thét phi tới.

Ngay khắc sau.

Không trung.

Một kiếm của Tô Minh phải đối mặt với sáu kiếm.

Cứ thế mà đối đầu trực diện.

Cú va chạm này tạo ra chấn động kinh thiên động địa.

Luồng khí do kiếm tạo ra đã xé nát bầu trời, khiến cả hàng vạn người của Huyền Thanh Tông từ trên xuống dưới buộc phải lùi về sau.

Hình ảnh mũi kiếm càng rõ, thì khi phát nổ trong không trung sẽ tạo ra quả cầu mang hào quang của kiếm, trộn lẫn với mùi vị huỷ diệt khiến lòng người phải cảm thấy ớn lạnh.

Không ngờ cả hai bên lại đánh ngang ngửa nhau.

Kết quả này, khiến Dương Phụng Lăng, Lữ Chân Tuân cùng bốn vị trưởng lão của Huyền Thanh Tông suýt chút cắt lưỡi vì kinh ngạc như trông thấy quỷ. Cả sáu người họ cùng hợp lực, liên thủ song lại chỉ đánh ngang sức với một tên thanh niên còn chưa tới 22 tuổi.

Chuyện này...làm sao có thể chứ?

Thế nhưng, trong lúc kinh ngạc không dám tin những gì đang xảy ra, thì họ cũng tìm được chút niềm vui sướng, ít nhất sáu người bọn họ hợp lực có thể cầm hoà với Tô Minh, không đến mức để tông chủ Dương Phụng Lăng chịu cảnh thảm sát!

Thế nhưng đúng lúc này.

“Bị chặn lại rồi sao? Hoá ra không gà lắm, cũng ra gì phết đấy, vậy thì phải nghiêm túc hơn một chút mới được!”, Tô Minh mở miệng nói.

Giọng nói bình thản.

Mà bỡn cợt.

Còn chứa cả khí thế hùng hồn và sự tự tin tuyệt đối trong câu nói.

Thế nhưng Dương Phụng Lăng, Lữ Chân Tuân cùng những người khác chợt cứng đờ người.

Bọn họ đã nghe thấy gì chứ? Ý của người thanh niên đang đứng trước mặt bọn họ là, vừa rồi người thanh niên này còn chưa đánh một cách nghiêm túc và chưa dùng hết sức sao?

Làm sao có thể như vậy được chứ?

Đùa kiểu gì vậy?

Suy nghĩ đầu tiên của cả sáu người bọn họ chính là Tô Minh đang ra vẻ ta đây khoác lác, cố ý hù doạ đối thủ.

Cho dù có là ma thú, là chiến thần, là thần chết, thì cũng chỉ tới một giới hạn nhất định mà thôi!

Cũng không thể nào không có đối được!

Thế nhưng tiếp sau đó.

“Hừ...” Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Tô Minh lại lần nữa xuất kiếm.

Lần xuất kiếm này.

Chứa đựng 80% kiếm ý, lực khống chế đáng sợ, lực đạt đến 1 triệu cân và quy tắc không gian.

Lần này anh cũng vẫn chưa dùng tới đoạt mệnh phong vân chiêu đầu tiên của Thiên Vẫn Kiếm.

Chỉ có điều, sức mạnh đã tăng từ 800 nghìn cân lên tới thành 1 triệu cân.

Đừng coi thường 200 nghìn cân này, vì nhờ nó mà uy lực của kiếm gần như đã tăng gấp đôi!

Tức khắc.

Cả sáu người Dương Phụng Lăng, Lữ Chân Tuân phải rùng mình, trong từng đôi mắt già nua đó toát lên ánh nhìn kinh hãi không thốt nên lời...

Bọn họ đều cảm nhận được...

Cảm nhận được sự đáng sợ trong kiếm này của Tô Minh, vì nó thật sự đáng sợ hơn nhiều so với trước.

Người thanh niên trước mặt bọn họ hoá ra không có ý doạ người, quả đúng là ban nãy anh chưa dùng hết sức và cũng chưa tấn công một cách nghiêm túc!

Không thể địch lại được!

Bất chợt không hẹn mà cùng trong thâm tâm của cả sáu người bọn họ đều hiện lên ý nghĩ này.

Trong giây lát, Dương Phụng Lăng hô lớn: “Thi triển Huyền Thanh hoàng tuyền kiếm trận!”

Huyền Thanh hoàng tuyền kiếm trận này là do một lão tổ có dung mạo hơn người của Huyền Thanh Tông tạo ra từ mấy trăm năm trước.

Người đó tên là Hứa Hoàng Tuyền, cho nên đã lấy tên “Huyền Thanh hoàng tuyền kiếm trận”.

Kiếm trận này cần có ít nhất 4 người mới có thể thi triển, số người càng nhiều, uy lực thi triển càng lớn, tuy nhiên nó cũng có một hạn chế là cảnh giới của tất cả người thi triển trận pháp phải tương đồng với nhau, chứ không được có cách biệt quá lớn.

Lúc này, trong nhóm sáu người bọn họ thì Dương Phụng Lăng là người mạnh nhất, với cảnh giới đoạt mệnh, còn Lữ Chân Tuân cùng với nhị trưởng lão và tam trưởng lão đều là bán bộ cảnh giới đoạt mệnh, tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão lại mới chỉ là đỉnh cấp cảnh giới tôn giả.

Cảnh giới của cả sáu người bọn họ không quá chênh lệch là bao, cho nên có thể thi triển được trận pháp.

Sau hiệu lệnh vừa rồi của Dương Phụng Lăng, lập tức cả sáu người bọn họ gần như ra tay cùng một lúc.

Đều là kiếm.

Sáu thanh bay ra sáu hướng.

Hơn nữa, hình thái và kiếm thế của cả sáu thanh kiếm đều khác biệt.

Có kiếm chấn áp, có kiếm đánh vu hồi, có kiếm sát phạt ác liệt, có kiếm lại biến hoá khôn lường, vân vân.

Sáu kiếm này như sáu nguồn sức mạnh khác biệt nhưng lại có thể gặn kết, ngay khắc sau cả sáu thanh kiếm liên hợp với nhau.

Tạo thành một màn kiếm!

“Soẹt!”

Màn kiếm đó vừa rít lên một tiếng, chẳng khác nào tiếng gầm của một con thú khổng lồ thời cổ đại, và phía bên trên màn kiếm đó còn có một đại ấn hình kiếm.

“Vù vù...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.